Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Độc Thân, Cần Yêu

Độc Thân, Cần Yêu

Tác giả: Trần Thu Trang

Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015

Lượt xem: 134527

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/527 lượt.

bằng vải voan màu nâu đỏ và vàng đỗ chéo trên vỉa hè Jalan Tun H S Lee (Jalan tiếng Malay là đường, xin phép để nguyên cho có không khí) làm bước chân hai người không hẹn mà cùng chậm lại. Trong màn mưa lất phất, ánh đèn vàng sáng choang cùng tiếng kèn trống réo rắt hắt ra từ vòm cửa cao của ngôi đền Ấn Độ như quết thêm một lớp sơn hư ảo cho cảnh hoàng hôn nơi một góc đường cổ kính. Cô gái dừng hẳn, hơi ngửa ô ra đ
ng sau, những đường nét hài hòa trên gương mặt trầm tĩnh thoáng dao động bởi một chút cảm xúc trộn lẫn giữa tò mò và e ngại. Cô muốn quay sang nhìn người cùng đi muốn nói gì đó với anh, muốn đề nghị anh vào bên trong xem thử nhưng rồi chỉ đứng im lặng, để mặc những hình ảnh và âm thanh lạ lẫm loang loáng vây quanh mình. Mấy ngày ngay, à không, phải nói là nhiều năm nay mới đúng, cô đã làm phiền anh đủ rồi.
* * *
- Con nói bao nhiêu lần, mẹ đừng gọi con là Tép nữa, con lớn rồi.
- Quên mất, rút kinh nghiệm, rút kinh nghiệm. - Mẹ của Tép cười cười, nói quấy quá, chỉ ra sau lưng. - Thủy nó sang tìm kìa.
Tép - người mà từ vài năm nay đã đấu tranh để được gọi bằng cái tên khai sinh là Dũng - đợi mẹ đi hẳn vào nhà rồi mới trừng mắt nhìn về phía cô bé lúc này vẫn đứng nép một bên cổng, nói trống không:
- Có việc gì đấy?
Thủy ngập ngừng đi gần lại phía Dũng, nói lí nhí:
- Em có cái này...
- Nói gì thì nói nhanh lên, không ai chờ được đâu! - Dũng đập đập cánh tay một cách không kiên nhẫn. Hừ, chẳng lẽ con bé này không biết đứng ngoài trời lúc sẩm tối là làm mồi cho muỗi à?
Thủy có vẻ cuống vì giọng nói đầy bực dọc của Dũng, chìa ra một chiếc hộp gói giấy hoa, lắp bắp:
- Em có... có chút quà... mừng anh vào đại học ạ.
Thời buổi nào rồi mà còn ăn nói như trong sách giáo dục công dân thế không biết! Dũng nghĩ trong lúc nhìn lướt mắt qua thân hình mũm mĩm - đây là nói thiện chí theo giọng mẹ cậu, chứ còn nói theo đúng những gì cậu nghĩ thì phải là tròn quay lơ - của con bé hàng xóm. Nhà con bé ở cách nhà cậu mấy căn. Bố nó với bố cậu ở cùng đơn vị hồi chiến tranh biên giới, cùng nhau vào sinh ra tử mấy lần nên dù bây giờ hoàn cảnh chênh lệch nhưng tình cảm hai bên vẫn rất thân thiết. Khi nhà cậu mới chuyển về đây, mẹ cậu còn suốt ngày gọi nó là con dâu
Ngay từ đầu, Dũng đã không ưa gì nó.
Con gái con đứa gì mà chẳng biết xấu hổ, suốt ngày bám lấy người ta. Giá mà nó dễ thương hơn một chút thì có bám sát thế chứ bám nữa, cậu cũng chẳng có ý kiến đâu. Đằng này, người nó rõ là béo, da rõ là đen, ăn mặc thì quê một cục, nói năng thì lí nha lí nhí, học hành cũng chả có gì nổi trội, lại còn động tí là khóc. Ngay cả cái tên nó nghe cũng rõ cải lương: Lệ Thủy. Vì tình cảm hai nhà, cậu phải “tiện đường” đèo nó đi học, phải cho nó sang nhà ăn cơm mỗi khi bố nó đi vắng, còn thỉnh thoảng phải kèm Toán cho nó. Mỗi lần để lũ bạn bắt gặp mình đi cùng nó, cậu chỉ muốn chui xuống đất. Cậu thường lựa những lúc không có mặt người lớn để tỏ thái độ khó chịu với con bé. Dần dần rồi nó hiểu và càng ngày càng ít xuất hiện trước mặt cậu... Mãi cho đến hôm nay - ngày cậu nhận thông báo tuyển thẳng vào đại học.
Tiếng bình luận viên vọng ra từ chiếc TV trong nhà báo hiệu hiệp 2 trận đấu tranh 3 – 4 của World Cup đã bắt đầu. Dũng bừng tỉnh. Cậu vươn tay giật lấy món quà trên tay con bé, cúi xuống nhìn và nhăn mặt. Chiếc hộp bọc giấy hoa và thắt nơ. Thắt nơ! Chả hiểu nó nghĩ gì nữa? Cậu không cần nghĩ ngợi thêm giây nào, mím môi, ấn trả chiếc hộp vào tay con bé. Bàn tay múp múp run lên. Thân hình múp míp cũng run theo. Cậu cố tránh đôi mắt đã bắt đầu hoe hoe đỏ của nó. Không hiểu sao mỗi lần nhìn nó khóc, cậu cứ thấy bứt rứt không yên.
- Cầm về đi, phiền quá! - Dũng bỏ lại câu nói gắt gỏng ấy rồi đi vào nhà. Cậu muốn ngồi quạt mát xem Hàn Quốc rửa mặt cho bóng đá châu Á hơn là đứng đây chịu hơi nóng, muỗi và nước mắt tấn công.
Thủy nhìn theo bóng dáng đã cao nhưng chưa lớn của anh hàng xóm, rồi lại nhìn món quà mà cô đã phải để dành rất lâu mới mua được. Trong ánh sáng nhợt hắt ra từ cửa nhà, lớp giấy hoa và chiếc nơ vẫn ánh lên những sắc màu tươi vui. Thủy nhẹ nhàng ôm chiếc hộp vào lòng, nhẹ nhàng đóng cánh cổng sắt uốn sơn xanh, nhẹ nhàng kéo chốt, nhẹ nhàng bước về nhà, không quay đầu nhìn lại.
Năm đó, cô 13 tuổi.
* *
Kuala Lumpur, giữa tháng 3 năm 2012
Sau buổi tối Chủ nhật mệt gấp đôi ngày đi làm, Dũng trở lại chỗ ở thuê trên tầng 8 một chung cư xập xệ gần Jalan Chow Kit. Căn phòng chật và bừa đến mức người ta có cảm giác chỉ cần đặt thêm vài món đồ nữa là người đứng bên trong sẽ chết vì thiếu không khí, nhưng Dũng đã sống như thế này được vài năm và vẫn sống. Dù mỗi tháng phải tiêu non nửa tiền lương chỉ để khỏi bị đá ra cái hộp bí bức này, anh vẫn thấy mình may mắn. Không phải ai cũng có được một chỗ chui ra chui vào yên ổn cách nơi làm việc có hai trạm monorail như anh.
Không thèm cởi giày, Dũng buông mình xuống giường, nhắm mắt đợi cơn đau đầu dịu đi. Những câu tiếng Anh pha tiếng Trung gắt gỏng dồn dập của Sarah vẫn ong ong trong đầu làm thái dương anh giật giật