Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Độc Thân, Cần Yêu

Độc Thân, Cần Yêu

Tác giả: Trần Thu Trang

Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015

Lượt xem: 134476

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/476 lượt.

sạn mà cô đã đặt, nhân viên khách sạn nhã nhặn thông báo rằng họ đã đầy khách, không hề nhận được thông tin của cô và không biết trang web đặt phòng A. là trang nào. Sau một hồi thương lượng không hiệu quả, lớp vỏ bình thản của cô dần rơi rụng. Cô lại nhìn anh bằng đôi mắt sũng nước như năm nào. Và thay vì cáu kỉnh rồi mặc kệ cô kéo va li đi tìm một khách sạn khác, anh đã đưa cô về nhà.
Suốt mấy ngày sau đó, cô làm khách trọ bất đắc dĩ trong chiếc hộp trên tầng 8 ở Jalan Chow Kit của anh. Mới đầu, cô chỉ định ở lại một đêm để tranh thủ tìm khách sạn khác. Nhưng sau hki biết cô đã thanh toán hết tiền phòng cho web A, và số tiền cô mang theo thì chỉ đủ để thuê chỗ ngủ trong những dom cả chục khách nam nữ lẫn lộn của nhà trọ bình dân, anh đã quyết định để cô tiếp tục ở lại. Dù không được chuẩn bị để đón khách nên phải mất cả tiếng dọn dẹp mới tạm thu xếp xong một chỗ ngủ, căn hộ này vẫn tiện nghi và an toàn hơn hẳn.






Tiếng nhạc bớt dồn dập hơn. Hai người đàn ông trong đó có chú rể dắt tay nhau đi vào giữa điện, nơi thầy tu đang ngồi. Chú rể có vẻ còn khá trẻ, mặc áo sơ mi dài kiểu Ấn, vạt và tay áo thêu những hoa văn cầu kỳ bằng chỉ vàng óng ánh. Thầy tu ở trên vắt một chiếc khăn trắng dài qua bên vai, không ngừng rung chiếc chuông trong tay. Khi chú rể đã ngồi xuống bên thầy tu, những du khách nước ngoài tò mò vây quanh chụp ảnh bắt đầu giãn ra, những tiếng trò chuyện ram ran tạm lắng, khắp chính điện chỉ còn tiếng đọc ê a của thầy tu, có lẽ là một bài kinh hay lời kh>
Cô tranh thủ cúi xuống xem lại mấy bức vừa chụp trên máy ảnh, tự nhiên bấm quá tay khiến máy tua về tới bức ảnh chụp trước đó. Trong ảnh, người đi cùng cô đang đứng ở một góc tường ven đường nói chuyện điện thoại. Ảnh chụp từ quá xa nên không thấy rõ, nhưng cô vẫn nhớ nét mặt của anh lúc đấy, một vẻ không kiên nhẫn mà trước kia cô từng thấy rất nhiều lần. Giờ đây, nó dành cho người khác. Cô biết người ấy là ai.
* * *
Đêm đầu tiên ở Malaysia, phần vì lạ nhà, phần vì đã ngủ đủ trong các chặng di chuyển, Thủy gần như thức trắng. Cô không dám trằn trọc trở mình nhiều, sợ làm phiền Dũng, chỉ nằm yên trong bóng tối, để đầu óc chạy lan man về mười năm trước, vài ngày trước, vài giờ trước rồi lại chạy lan man sang ngày mai, ngày kia, ngày kìa… Chợt cô nghe thấy tiếng nói chuyện từ giường vọng ra. Ban đầu chỉ là những tiếng ậm ừ thì thào như nói mê, nhưng chỉ sau vài phút, cô biết đó là một cuộc cãi vã qua điện thoại. Tuy trình độ tiếng Anh không đủ để theo sát từng chữ, cô vẫn biết người ở đầu bên kia là nữ, đang lúc tức giận có vẻ khá… vô lý. Một lúc lâu sau, cuộc cãi vã chấm dứt, căn phòng chợt tĩnh lặng đến mức nghe thấy tiếng ro ro của tủ lạnh.
- Ngủ chưa Thủy? – Dũng hỏi đột ngột.
Khi lời cầu khẩn dành cho chú rể chấm dứt, một người đàn bà đứng tuổi bưng chiếc đĩa có lửa và hoa huơ huơ trước mặt chú rể. Sau vài nghi thức trang trọng nữa, một đoàn phụ nữ đưa cô dâu tiến vào. Cô dâu mặc bộ saree màu tía, trang điểm cầu kỳ và đeo những chiếc vòng vàng chạm trổ lộng lẫy trên trán, trên cổ tay. Đôi uyên ương ngồi bên nhau, đưa tay hơ lên ngọn đèn trên đĩa kết hoa và nhận những hành động ban phước của thầy tu cũng như của người thân.
Nhìn nụ cười ngượng ngập ngọt ngào của họ, bất giác Thủy nghĩ về Dũng và cô bạn gái cũ thích gây sự của anh. Hẳn hai người cũng từng có thời gian hạnh phúc, nhưng tất cả những gì cô chứng kiến chỉ là những di chứng xấu xí.
* * *
Tối khuya, chiếc xe khách từ Genting thả Thủy xuống một bến ở lân cận phố Tàu, vừa kịp đi chuyến monorail cuối về Chow Kit. Lúc sáng, cô có để lại giấy nhắn báo cho Dũng biết là mình đi Genting. Giờ làm việc của Malaysia muộn hơn Việt Nam, anh thường ngủ dậy muộn và ở lại công ty đến tối mịt, sau đó lại hay có hẹn đến nửa đêm, cô thì vẫn giữ thói quen ngủ sớm dậy sớm ở bên nhà. Hai người chỉ có thể “nói chuyện” qua mẩu giấy nhắn đặt trên bàn cạnh sofa.
Cô không thấy bất tiện với cách trao đổi tin tức gián tiếp này, thậm chí còn thấy may mắn vì có nó. Nó không chỉ giúp cô diễn đạt được diều cần diễn đạt mà không phải bận tâm xem mình có run rẩy bối rối hay không, nó còn đem đến cho cô những hồi âm mà cô khó có thể nghe thấy bằng . Như hôm qua chẳng hạn, cô đã đánh bạo mua một ít rau củ về làm nộm rồi để lại giấy “mời” anh ăn. Sáng nay, cô dậy sớm chuẩn bị đi Genting, thấy chiếc hộp đựng nộm đã được rửa sạch úp trong tủ, và trên bàn là mẩu giấy nhắn có dòng chữ cảm ơn của anh. Mấy lời ngắn ngủi đó khiến cô lâng lâng vui vui trong suốt chuyến đi dài.
Vẫn mang tâm trạng dễ chịu ấy, cô quay trở lại chiếc hộp trên tầng 8 của anh. Thật không may, thứ đầu tiên chào đón cô trở về lại chính là cái va li của cô, nó bay thẳng về phía chân cô như một tảng đá. Cô không kịp tránh, ngã khuỵu luôn xuống. Một cô gái trạc tuổi cô nhưng cao lớn hơn xông tới túm lấy cô, rít lên bằng tiếng Anh:
- Cô là con &#% nào? Tại sao cô lại ở đây? Tránh xa anh ta ra, chuyện của tôi với anh ta còn chưa kết thúc đâu!
Người còn