XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đời Không Như Là Mơ

Đời Không Như Là Mơ

Tác giả: Kristan Higgins

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341242

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1242 lượt.

thù của mình đang ở đó, liền qua cái đầu nhỏ ra mà tớp.
“Đồ vô ơn,” Cal nói, quắc mắt nhìn con chó. Anh cúi xuống và thu dọn rác vào trong thùng rồi đặt lại tử tế.
“Anh thật tốt quá,” tôi run run nói, ghì chặt con chó vào lòng.
“Đừng nói với giọng ngạc nhiên như thế,” Cal đáp.
Chúng tôi theo lối vào của ngôi nhà để đi xuống phố. Tôi nhận ra khu này rồi - nó cách phố Maple khoảng nửa dặm, có vẻ sang trọng hơn nơi tôi và Cal ở một chút. Mưa nhẹ bớt, và Angus rúc vào vai tôi, làm động tác như em bé, mà áp vào cổ tôi, chân trước đặt trên vai tôi. Tôi kéo áo khoác quanh cơ thể bé nhỏ của nó và cám ơn những thế lực đã giữ an toàn cho con chó nhỏ đần độn của mình, cái con chó mà tôi yêu khôn xiết.
Những thế lực có mặt, và Callahan O’Shea. Anh đã đi cùng tôi trong đêm mưa gió lạnh lẽo này, và không rời khỏi tôi cho đến khi chúng tôi tìm được con chó. Không hề nói một câu nào khó chịu kiểu như, “Ôi, nó sẽ về thôi.” Không. Callahan ở sát bên tôi, trấn an tôi, vỗ về tôi. Nhặt rác vào cho tôi. Tôi muốn nói gì đó, dù không chắc lắm là điều gì, nhưng tôi liếc sang người láng giềng khỏe mạnh, rắn chắc của mình, mặt tôi lại nóng bừng lên đủ để cấp điện cho cả một thành phố nhỏ.
Chúng tôi rẽ vào phố Mapple và ánh sáng từ nhà tôi hắt ra. Tôi nhìn xuống, Cal và tôi đều ngập trong bùn từ chân tới đầu gối, và ướt vào tận da. Angus trông giống một con chuột chũi hơn là một con chó, lòng nó ướt nhẹp và rối tung.
Cal nhận ra cái nhìn của tôi. “Sao cô không qua nhà tôi?” anh gợi ý. “Chúng ta có thể rửa chân tay ở đó. Nhà cô thì như một cái bảo tàng rồi, phải không?”
“À, không hẳn là bảo tàng,” tôi nói. “Chỉ là nó đang chứa kha khá đồ thôi.”
“Kha khá, chắc rồi. Chà, muốn ghé qua không? Không hề gì nếu làm bẩn bếp nhà tôi. Tôi vẫn đang xử lý nó mà.”
“Được thôi. Cám ơn,” tôi nói. Tôi vẫn hay thắc mắc về ngôi nhà này, bên trong nó ra sao, Callahan đang làm gì ở đó. “Mà việc sửa chữa đến đâu rồi? Anh sẽ bán lại ngôi nhà đúng không?”
“Ổn cả. Vào đi. Tôi sẽ đưa cô đi xem một vòng,” anh mời, như đọc được suy nghĩ của tôi.
CAL ĐỂ TÔI VÀO từ cửa sau.
“Tôi sẽ lấy mấy cái khăn tắm,” anh vừa nói vừa tháo đôi ủng lao động và biến mất vào một căn phòng khác. Angus, vẫn nằm trên vai tôi, ngáy khe khẽ, khiến tôi mỉm cười. Tôi bỏ đôi sục làm vườn ra, gạt tóc khỏi mặt và nhìn quanh.
Căn bếp của Callahan đã gần xong. Một chiếc bàn chân rời với ba chiếc ghế không đồng bộ nhìn ra một khung cửa sổ nhô ra phía ngoài mới làm. Tủ bếp làm bằng gỗ thích với các tấm kính, và quầy bếp thì được làm từ đá phiến. Có nhiều khoảng trống cho các dụng cụ, dù đã có bếp đôi và tủ lạnh cỡ lớn. Chắc chắn tôi nên mời anh qua ăn tối, tôi nhủ thầm. Xét đến việc anh tốt với tôi như vậy. Xét đến lúc anh nắm lấy tay tôi. Xét đến chuyện tôi có tình cảm với anh và tuồng như không thể nhớ ra nổi lý do nào mà tôi lại từng nghĩ Callahan O’Shea là một lựa chọn tồi.
Cal trở lại phòng. “Đây,” anh nói, đỡ lấy con cún đang ngủ từ tay tôi và bọc nó vào một chiếc khăn tắm lớn. Anh lau khô bộ lông của con chó, khiến Angus chớp mắt ngái ngủ nhìn người lạ đang bế nó, “Không cắn nhé,” Cal cảnh cáo. Angus vẫy đuôi, Cal cười.
Rồi anh hôn lên đầu con chó.
Chỉ có thế. Không hề nhận ra mình đã di chuyển, tôi thấy tay mình không biết làm sao đã vòng qua cổ Callahan, thấy tôi đã gỡ chiếc mũ Yankee xuống, thấy ngón tay mình lùa vào mái tóc ướt của anh, thấy mình đang ép chặt vào Angus và thấy mình đang hôn Callahan O’Shea. Thôi xong.
“Cũng đến lúc rồi,” anh lẩm nhẩm khẽ bên miệng tôi. Rồi hôn đáp lại.






MÔI ANH NÓNG VÀ VỪA MỀM vừa cứng, còn anh thì thật ấm áp và vững vàng, rồi anh liếm cằm tôi trong lúc hôn tôi… hoặc không, đợi đã. Đó là Angus, và Callahan bật cười, tiếng cười trầm, khàn khàn: “Được rồi, được rồi, đợi chút,” Cal lẩm bẩm, lùi lại. Một tay anh giữ Angus, tay kia khum khum sau đầu tôi. Ôi, chết tiệt, tóc tôi. Người ta có thể mất cả ngón tay trong đó. Nhưng anh nhẹ nhàng tự gỡ ra, rồi đặt con chó ướt của tôi xuống sàn và đứng thẳng lại, nhìn vào mắt tôi. Angus sủa một tiếng, rồi chắc là nó chạy đi đâu đó, bởi vì tôi nghe thấy tiếng chân xa dần. Nhưng tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác ngoài người đàn ông trước mặt. Khuôn miệng đáng yêu, cực kỳ đáng hôn, một vết mờ mờ của râu mới cạo, đôi mắt nghiêng nghiêng nhìn xuống, xanh thẳm.
Giờ mình có thể nhìn vào đôi mắt ấy lâu thật lâu, tôi nghĩ. Hơi ấm từ anh lan sang tôi, cuốn hút, và môi tôi hé mở.
“Muốn ở lại không?” anh thở mạnh.
“Có!” Tôi trả lời, giọng hơi cao.
Rồi chúng tôi lại hôn nhau. Miệng anh nóng và mãnh liệt áp vào miệng tôi, tay tôi nắm chặt lấy tóc anh. Cánh tay anh vòng qua người tôi, ghì chặt tôi vào anh, và Chúa ơi, gần anh thật thích, ấm áp và vừa an tâm vừa hơi đáng sợ một chút, thật nam tính và mạnh mẽ. Còn môi anh, ôi, Chúa ơi, người đàn ông này biết phải hôn như thế nào, anh hôn tôi như thể tôi là giọt nước ở tận cùng một sa mạc trải dài nắng cháy. Tôi cảm thấy bức tường sau lưng, cảm t