
Tác giả: Kristan Higgins
Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341239
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1239 lượt.
của anh khi giúp em tìm Angus yêu dấu đêm hôm qua. Em tin là anh đã ngủ rất ngon. Sáng nay em có nhiệm vụ bất hạnh phải chống lại đám quân Yankee ở Chacellorsville (còn được biết tới là bãi cỏ Haddam ở đường 154, ngay dưới đường 9, nếu anh có hứng thú xem bọn em đẩy lùi quân xâm lược phía Bắc). Nếu em sống sót vô sự, em rất hy vọng con đường của chúng ta sẽ lại gặp nhau trong tương lai gần. Chúc anh những điều tốt đẹp nhất, (cô) Grace Emerson.
Ngu ngốc hay dễ thương? Tôi quyết định là nó thật dễ thương và đặt nó vào cạnh điện thoại. Rồi tôi lén nhìn chàng trai tuyệt diệu đang ngủ một lần nữa, bế Angus và ra ngoài. Con chó của tôi cần được tắm, và tôi cũng vậy.
“ĐƯỜNG NÀY, QUÂN TIÊN PHONG VIRGINIA!” tôi gọi, yên vị trên lưng Snowlight. Vẫn biết con ngựa lùn trắng bé tí này không hẳn là một con chiến mã, nhưng méo mó có hơn không.
Margaret tung tẩy đi lên phía tôi. “Chị thực sự phải ngưng cái trò này thôi,” chị nói, kéo góc áo đồng phục len của mình. “Chị đang chết đây.”
“Thực ra đáng lẽ chị phải chết ở đằng kia, cạnh bờ sông,” tôi chỉnh đốn.
“Chị không thể tin được đây lại là đời sống xã hội của em,” chị nói.
“Nhưng chị đang ở đây và làm theo rồi.” Tôi quay về phía đội quân của mình. “Ai lại không chiến thắng với đội quân như thế này chứ?” Tôi nói to câu trích dẫn. Đám quân lính hò reo.
“Ôi, khỉ thật.”
“Cái gì?” tôi hỏi, “Thế ai đã nói là ‘Grace, em xứng đáng được vui vẻ’?”
Margaret điều chỉnh lại khẩu súng trường để khỏi nằm đè lên nó. “Grace, vấn đề là thế này. Em xứng đáng được vui vẻ. Chắc chắn là xứng đáng. Và Callahan thì hẳn là cả một trời vui vẻ.”
“Đúng thế. Vậy vấn đề là gì?”
“Chà, vui vẻ không hẳn là điều em đang tìm, đúng không?”
“Phải! Nó… chà, ý chị là gì?”
“Em. Trông em hạnh phúc hơn bao giờ hết. Không phải là chuyện qua đường.”
“Trật tự nào! Cô đang phải chết cơ mà!” một tên lính miền Bắc đi ngang qua nạt.
“Đây là cuộc nói chuyện riêng tư,” Margaret cự lại.
“Đây là chiến trường,” anh ta rít lên.
“Không đâu cưng ạ, cái này gọi là giả vờ. Tôi ghét phải đập vào mặt anh, nhưng không phải là chúng ta đang ở trong cuộc Nội chiến. Nếu anh muốn cảm thấy chân thực hơi tí nữa, tôi sẽ rất vui lòng được cắm cái lưỡi lê này vào mông anh.”
“Margaret! Thôi đi. Anh ta nói đúng đấy. Xin lỗi anh nhé,” tôi nói với người lính miền Bắc. May thay, tôi không quen anh ta. Anh ta lắc đầu và đi tiếp, để rồi lại bị bắn cách đó mấy thước.
Tôi nhìn lại xuống chị mình, chị lấy tay chắn ngang mặt để che mắt khỏi ánh nắng. “Về chuyện Callahan, Margs. Tình cờ anh ấy cũng lại đang tìm kiếm một vùng trời bình yên. Hôn nhân, hai đứa nhỏ, một đám cỏ để cắt tỉa. Anh ấy bảo thế.”
Margaret gật. “Chà. Tốt cho anh ta.” Chị im lặng một phút. Tiếng súng vang lên từ đằng xa, có mấy tiếng hét. Một phút sau nữa, tôi sẽ phải leo lên lưng Scowlight, nhập vào đoàn trinh sát và lĩnh một ít đạn quân mình vào cánh tay, hậu quả sẽ là một vụ cắt tay thảm khốc và cái chết cuối cùng của tôi, nhưng tôi nấn ná lâu hơn một chút, mặt trời rọi thẳng xuống đầu tôi, mùi cỏ sắc ngọt bốc lên quanh chúng tôi.
“Thêm một điều nữa, Gracie.” Margaret dừng lại. “Callahan đã bao giờ nói với em chính xác chuyện gì đã xảy ra trong vụ biển thủ của anh ta chưa?”
“Chưa,” Tôi thừa nhận. “Em đã hỏi một hay hai lần, nhưng anh ấy chưa kể cho em.”
“Hỏi lại đi,” chị khuyên.
“Chị có biết không?” tôi hỏi.
“Chị có biết chút ít. Chị có đào bới một tí.”
“Và?” tôi gặng hỏi.
“Anh ta đã bao giờ nhắc tới một người anh trai với em chưa?” Margaret hỏi, ngồi dậy và nghiêng người về phía tôi.
“Có. Họ xa lánh nhau.”
Margaret gật đầu. “Chị cũng đoán chắc thế. Có vẻ như người anh đó là chủ tịch của công ty mà Cal biển thủ.”
Trời đất ơi! Tôi đoán sự bàng hoàng của tôi lộ rõ lắm, vì Margaret với ra để vỗ vào ống chân của tôi. “Hỏi đi, Grace! Chị cá bây giờ anh ta sẽ nói hết, vì hai người đang phang nhau huỳnh huỵch rồi mà lại.”
“Ăn nói hay chưa. Thảo nào bồi thẩm đoàn thích chị thế,” tôi vô thức lẩm bẩm.
“Đại tướng, Jackson! Đằng này cần ý kiến của ngài ạ!” bố tôi gọi và thế là tôi leo lên ngựa, để lại chị gái mình nằm chợp mắt trên cỏ.
Trong thời gian còn lại của trận đánh, đầu óc tôi cứ lởn vởn quả bom tin mà Margaret vừa thả, và dù tôi diễn đủ các hành động, vai Stonewall Jackson có phần hơi phí phạm với tôi hôm nay. Khi cuối cùng cũng trúng đạn, tôi cẩn thận trượt ra khỏi Snowlight khi nó lăn ra ngất vì sợ loạt đạn rỗng, tôi thở vào. Tôi nói nốt những lời nên thơ cuối cùng của vị Đại tướng… ‘Hãy cùng vượt qua dòng sông và an nghỉ dưới bóng cây’, và trận đánh của chúng tôi kết thúc. Ai cũng biết mất tám ngày Stonewall Jackson mới chết, nhưng ngay cả hội Anh Em Chống Anh Em cũng không sẵn sàng dành cả một tuần để sống lại cảnh tang thương đó.
ĐẾN KHI TÔI VỀ TỚI NHÀ thì đã gần năm giờ. Cảm giác như thể tôi đã xa nhà mấy ngày chứ không phải mấy giờ nữa. Tất nhiên, đêm qua tôi đã ở bên nhà Callahan. Cái ý nghĩ ấy làm đầu gối g