pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đối Thủ Tình Trường

Đối Thủ Tình Trường

Tác giả: Lăng My

Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015

Lượt xem: 1341385

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1385 lượt.

ười giỏi nhất, mà chỉ không muốn bị anh coi thường! Em nhận ra, em cố gắng như thế kỳ thực chỉ vì không muốn mình thấp kém khi đứng trước anh!”.
Lư Hạo Tường sững người, môi mấp máy, nói vẻ khó tin: “Xuân Hiểu…”.
Thẩm Xuân Hiểu cười, nụ cười ảm đạm, cũng rất bất lực, yếu ớt nói: “Bây giờ trước mặt anh, em thật sự không thể che giấu được nữa. Anh không cần trả lời em ngay. Thực ra, lúc hiểu ra mọi chuyện, em cũng sợ chính mình. Em luôn nghĩ chúng ta là kẻ thù, nói năng bốp chát mới là cách chúng ta cư xử với nhau, đấu đá nhau mới là thái độ bản năng mà chúng ta cần có, cả hai cùng bị thương mới là kết cục tất yếu, nhưng em đã suy nghĩ về mọi chuyện của hơn một năm nay và nhận thấy rằng, trong mỗi lần phải đưa ra quyết định trọng đại, mỗi lần đứng trước sự lựa chọn, người có ảnh hưởng đến em đều là anh. Em đã nhận ra sự nhiệt tình đằng sau vẻ lạnh lùng của anh, nhận ra sự lương thiện sau những lời nói độc địa của anh, em cũng đã nhận ra, vì sao em lại phải đấu lại với anh như thế. Nói cho cùng, tất cả cũng chỉ vì muốn anh tán dương em, coi trọng em! Em muốn chôn giấu những suy nghĩ này trong lòng, nhưng khi đối diện với anh, em đã thổ lộ hết. Lúc nào em cũng tranh giành với anh song lại không thể thắng nổi con tim mình”.






“Xuân Hiểu, thực ra anh…”
“Anh không cần nói gì cả, em sẽ không lấy tình cảm của mình để thúc ép anh. Chuyện hôm nay, anh cứ coi như chưa hề xảy ra. Em đã bôi thuốc xong rồi, ở đây vẫn còn ít đá, anh cầm lấy rồi về chườm tiếp nhé, ngày mai vết bầm tím sẽ không rõ nữa. Bây giờ anh có thể đi được rồi!”
Thẩm Xuân Hiểu bình tĩnh nói và giúp anh thu dọn đồ đạc. Cô đã lấy hết can đảm để nói lên những suy nghĩ trong tim mình nhưng lại không có dũng khí lắng nghe câu trả lời của anh. Thậm chí, cô còn không để anh nói một câu hoàn chỉnh, đẩy anh ra khỏi cửa khi anh còn đang hết sức kinh ngạc, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Đóng cửa lại, để anh hoàn toàn tách biệt bên ngoài, cô ngồi dựa cửa, cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Những gì cần nói đã nói hết rồi, cô biết lời mình vừa nói chẳng khác nào bắn cho anh một viên đạn.
An Châu ngồi xuống, nói vẻ đáng thương: “Xuân Hiểu, có gì ăn không? Tớ vừa xuống máy bay, đói sắp chết rồi đây này!”.
“Hả?” Thẩm Xuân Hiểu nói, “Nhà tớ ngay cả mì tôm cũng hết rồi, hay là tớ đưa cậu đi ăn nhé?”.
An Châu tháo giày rồi đi đôi dép bằng vải bông của Xuân Hiểu, lắc đầu như trống bỏi: “Không, tớ đang mệt muốn chết đây, tớ không đi đâu. Xuân Hiểu, cậu giúp tớ tìm thứ gì ăn đi, tớ tắm cái đã, khó chịu lắm rồi!”, rồi mở vali, lấy ra bộ đồ ngủ đi vào nhà tắm.
Cô ấy không chịu đi thì chỉ có thể gọi đồ ăn nhanh đến, đúng rồi, chẳng phải Yến Minh cũng đi ăn sao? Biết An Châu về nước, chắc cô ấy vui lắm, nhân tiện bảo cô ấy mang đồ ăn về.
Thẩm Xuân Hiểu liền gọi điện cho Triệu Yến Minh. Gọi điện thoại xong, cô sực nhớ, Yến Minh vừa rồi vội đi vì nghĩ cô với Lư Hạo Tường có gì đó với nhau, chắc lại mượn đêm nay để viết ra một thiên tình sử.
May mà Lư Hạo Tường đi rồi, nếu tiếp tục để anh ở lại thì không biết hai người sẽ thực sự xảy ra chuyện gì. Lúc An Châu đến, thấy Lư Hạo Tường đang ở nhà cô, đó mới thật sự là điều khó xử. Nhưng, vì sao An Châu lại trở về? Cô ấy về nước một mình, với bộ dạng vô cùng mệt mỏi, vừa đói vừa mệt. Nhớ đến cú điện thoại trước đây mấy ngày, An Châu đã khóc đến chết đi sống lại. Rốt cuộc cô ấy làm sao?
Triệu Yến Minh đi ăn đồ Trung Quốc, nhưng nghĩ An Châu mới từ nước ngoài về, có khi không quen với đồ ăn trong nước nên đã đặc biệt mua một suất đồ ăn Tây về cho cô ấy.
Triệu Yến Minh mở cửa, đặt túi đồ xuống, rồi chạy vào phóng tắm ôm An Châu một cái. Cô ngó nghiêng, tìm kiếm mọi ngóc ngách, lúc thấy trong nhà chỉ có An Châu, liền chớp chớp mắt hỏi Thẩm Xuân Hiểu: “Người đó đâu?”.
“Người nào?”
“Người nói cô gái xinh đẹp như một chú vịt bầu, Lư Hạo Tường ấy!” Cô thấp giọng.
Thẩm Xuân Hiểu trừng mắt nhìn. “Tất nhiên là đi rồi, chẳng lẽ lại ở đây mãi sao?”.
“Hai người không, không…” Cô liếc trái ngó phải, rồi lại vỗ ngực, nói: “May mà không sao, nếu không chẳng phải sẽ bị An Châu bắt quả tang hay sao?”.
“Yến Minh! Cậu quá đáng thật đấy, cậu không thể suy nghĩ trong sáng hơn một chút à?” Thẩm Xuân Hiểu đảo mắt, nói như muốn bắt kẻ gian dâm, ngay cả từ “bị bắt quả tang” mà cô ấy cũng có thể nói ra. Một nhà biên tập lành nghề mà dùng từ chẳng chọn lọc gì cả, nói ra sẽ chẳng có ai tin đâu.
Triệu Yến Minh cười lớn: “Trai thích gái là quá đáng chắc? Tớ suy nghĩ trong sáng nhưng cậu lại muốn nghĩ lung tung đấy chứ!”.
Thẩm Xuân Hiểu lại dấy lên niềm vui trong lòng vì An Châu trở về. Lư Hạo Tường đã bị cô làm cho khiếp sợ mà đi rồi, nói không chừng ngày mai người ta lại nộp cả đơn từ chức ấy chứ. Nhìn điệu bộ này của Yến Minh, chỉ cần là nam giới thì bất kể là ai cô ấy cũng khuyến khích cô kết thúc cuộc sống độc thân, mức độ lo lắng còn hơn cả mẹ cô.
Triệu Yến Minh khẽ lay Thẩm Xuân Hiểu, nói: “Anh chàng Chương Phương Hựu đó, anh ta giải thí