XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đơn Giản Tiếng Yêu

Đơn Giản Tiếng Yêu

Tác giả: Phong Ca

Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015

Lượt xem: 134321

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/321 lượt.

từng được sủng ái, nay chỉ vì sự xuất hiện của hồ ly nhân gian mà phụ bỏ nàng. Hắn cũng lấy cớ các tần phi không sinh được con cái, làm hoàng đế bất hiếu với tổ tiên mà hưu các nàng, tuy cũng ban cho bổng lộc và trang viện song cả đời không còn mối liên hệ với hoàng cung nữa, chỉ là những dân phụ bình thường…
Người ta cười Vũ đế mê muội nhan sắc, dự đoán Thái Mẫn sẽ là mối họa sau này của hắn, khiến Thương quốc yếu dần.
Chỉ có Vũ đế biết, từ ngày có nàng, hắn đã mạnh lên nhiều lắm. Mạnh lên để trở thành chỗ dựa, để có thể cùng Thái Mẫn bảo vệ những thứ tốt đẹp nhất của mình.
- Mẫn nhi…
Vũ đế vòng tay ôm Thái Mẫn vào lòng. Trên tay nàng đang là một phong thư. Là của Hàn Viễn và Lâm Nghi. Họ sắp có thêm hài tử. Hiện ngay Lâm Nghi đang mang thai, cũng vừa tròn một tháng rồi.
- Nhanh quá! Lâm Nghi tỷ mới ra khỏi cung chưa đầu hai tháng, vậy mà đã có thai rồi.
Vũ đế bật cười. Đó là kết tựu của yêu thương nhung nhớ. Hàn Viễn và Lâm Nghi, đã phải chờ đợi quá lâu rồi.
- Mẫn nhi ….Ta yêu nàng…
Đơn giản như vậy. Một tiếng yêu chỉ có vài từ để nói. Nhưng để nói được, có người đã phải đợi cả đời người…
Thái Mẫn mỉm cười, tựa sát hơn vào người Vũ đế. Nàng mong muốn, những người thân thuộc sẽ không còn phải khó khăn để nói lên những lời yêu thương say đắm, mong họ sẽ luôn mỉm cười với hạnh phúc ngập tràn.
HOÀN CHÍNH VĂN






Ngoại Truyện: Hàn Viễn Và Lâm Nghi -16+
…Trong một đêm trời nóng bức, Lâm đại nhân nằm rạp trên lưng ngựa, trở về dinh. Đang đi trên đường thì ông đột ngột bị tập kích. Mạc Phong đã chặn tên thích khách. Võ công của hắn ta rất lợi hại, một toán hộ vệ đều bỏ mạng, chỉ có Mạc Phong tạm thời có thể đối địch, cầm chân cho Lâm đại nhân thoát đi.
Nhóm người là anh em vào sinh ra tử với Mạc Phong nghe tin vội vã đến nơi tìm kiếm hắn. Bên cạnh một cái giếng hoang đã bị lấp kín, Mạc Phong nằm thiêm thiếp. Trên người là một vết thương khá nặng, máu ra nhiều.
Suốt cả đêm mơ hồ trong cơn sốt, Mạc Phong cũng mở mắt. Chính xác hơn, Hàn Viễn trong lớp mặt nạ da người của Mạc Phong cũng từ từ hồi tỉnh trong tiếng reo vui:
- Mạc đại ca…Huynh tỉnh rồi.
- Oa…
Lũ người đó lại reo lên vui vẻ. Chỉ có Hàn Viễn nhắm ghiền mắt giả vờ như không biết. Cảm ơn người cứu mạng.Chẳng qua là một lũ quyền quý muốn che mắt người bằng mật ngọt, phủ dụ người ta xả thân vì chúng. Khi cần thiết thì dùng vài hậu ân ra vẻ ban ơn dù đó là người đã cứu mạng mình.
- Mạc đại ca….Là huyết yến hảo hạng cùng với linh chi trăm năm đó…
- Oa…
- Ngồi dậy ăn chút đi đại ca…Là tấm lòng của nhị tiểu thư mà.
- Phải đó đại ca…Thứ này không phải lúc nào cũng có đâu.Những vật quý giá thế này xưa nay chỉ có đại tiểu thư mới được đại nhân ban cho. Nhị tiểu thư là nữ tử của thiếp thất, chắc phải khó khăn lắm mới có được.
Hàn Viễn lưu tâm hơn vào câu chuyện…Nữ tử của thiếp thất. Chén huyết yến hầm linh chi nằm trong tay hắn tự bao giờ.
- Cần đệ đút cho không Mạc đại ca?
- Được rồi…Ra ngoài đi!
- Vậy chúng đệ ra ngoài. Hôm nay có buổi thao luyện binh. Mạc đại ca cứ từ từ nghỉ ngơi nha!
Hàn Viễn ngồi thẳng người dậy. Vị huyết yến tan dần trong miệng. Có hơi đắng nhưng không phải do vị thuốc. Thứ này vốn không hề dành cho Hàn Viễn hắn mà.
Vết thương nhói lên khiến Hàn Viễn đặt chén huyết yến không đúng vị trí. Chén suýt rơi xuống đất. May là phản ứng của người luyện võ lâu năm giúp Hàn Viễn dễ dàng giữ nó lại trên bàn.
Phía dưới khay lót một mảnh vải đỏ. Trong tay hắn là dòng chữ được thêu khéo léo “Bảo trọng….Bình an”
Một túi hương đặt dưới lớp vải tự bao giờ. Bên trong là mùi hương quế chi ngòn ngọt…Hàn Viễn chợt nhớ đến chiếc túi thơm rơi ra từ kẻ đã chết trong tay mình. Lọn tóc mượt mà….Chiếc túi cũng có hương quế chi nhẹ nhàng như thế.
Bảo trọng….Bình an…
Tiếc là người được nhắn gửi đã không còn được nhìn thấy nó nữa. Hàn Viễn là một kẻ thụ hưởng bất đắc dĩ…Hương quế chi nhẹ nhàng trong không khí quấn quýt lấy hắn…Bất giác Hàn Viễn lại cầm lấy chén huyết yến và uống cạn….Mạc Phong ở thế giới bên kia có linh thiêng chắc là hận Hàn Viễn lắm. Hàn Viễn không chỉ là người giết chết Mạc Phong mà còn đang hưởng thụ những ngọt ngào quan tâm của một người con gái dành cho hắn ta. Cuộc đời đôi khi thật trớ trêu.
Trong khuê phòng, Lâm Nghi cũng trông trông ngóng ngáng. Nhũ nương vừa về đến, nàng đã hỏi ngay:
- Nhũ nương, sao rồi?
- Mạc tướng quân đã nhận rồi. Nhị tiểu thư yên tâm.
Lâm Nghi không nói gì. Vẻ vui sướng cũng được giấu sâu trong ánh mắt. Từ lúc nghe tin người đó đang nhất sinh thập tử, lòng nàng như lửa đốt. Nhưng lễ giáo không cho phép Lâm Nghi rời khuê phòng đến thăm người, chỉ đành nhờ nhũ nương thăm dò tin tức. Bây giờ người đã qua cơn nguy kịch, đằng sau cảm giác vui sướng là nỗi lòng thiếu nữ. Không biết chừng nào người ta lại phải rời đi?
- Nhị tiểu thư à…Vài ngày nữa lão gia sẽ cho mở tiệc. Nghe nói là có mời Mạc tướng quân đến dự nữa, nhân đó sẽ thăng chức cho người.
- Nh