
Tác giả: Phong Ca
Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015
Lượt xem: 134279
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/279 lượt.
ng, cai quản triều chính. Nhưng trong triều lại có Phượng Khanh. Hắn nhỏ hơn Vũ đế một tuổi nhưng đã nhanh chóng nắm quyền tể tướng. Bản thân Vũ đế không đánh giá cao lòng trung thành của Phượng Khanh song hắn hiểu, đó là kẻ biết phân nặng nhẹ. Phượng Khanh không phải là thần tử thờ một chúa. Hắn chỉ chấp nhận kẻ có khả năng đưa quốc gia này lên một vị trí cao hơn.
Phụ vương Văn đế trước lúc băng hà đã nói với Đại hoàng tử Thương Phi:
- Lấy nhân trị thiên hạ, thiên hạ sẽ phục ta. Lấy đức ban thiên hạ, thiên hạ sẽ vì ta.
Phục ta, vì ta? Phụ vương nói không sai. Song thiên hạ phục ta vì ta không phải là toàn bộ thế giới này. Thương Quốc chỉ là một quốc gia nhỏ, một chư hầu bao đời bị người ta khinh rẻ. Chỉ vì cái lấy đức phục nhân, lấy nhân nghĩa mà trị dân kéo dài từ Thánh tổ đến nay.
Thực chất chỉ là một loại nô lệ trá hình được ban tiếng chư hầu cho chính quốc. Trong khi trên danh nghĩa vẫn có hoàng gia, vẫn có người đứng đầu thiên hạ. Thiên hạ chưa đến triệu người…Thiên hạ bị rẻ khinh.
Vũ đế…Thương Vũ là người cao ngạo. Hắn không cam chịu nhìn những sứ giả nghênh ngang ngoài đường phố, trong triều nhìn phụ vương hắn phủ phục lạy một tấm vải vô tri được gọi hoa mỹ là “thánh dụ”.
Thương Vũ không được dành cho ngôi thừa kế. Hắn là nhị hoàng tử, con của một phu nhân, cũng không phải được xếp vào dòng phi tử chính thức được quan lại trong triều coi trọng. Tỷ tỷ của hắn, Thục Nhàn công chúa được hứa gả cho hoàng tử Mạt La quốc không phải vì ưu ái. Nguyên nhân chính là bởi hắn ta vốn nổi danh tham lam bạo ngược, lại háo sắc mê dâm, các công chúa chính thức của vương phi đều không ai muốn vướng vào. Với thân phận như thế, Thương Vũ không muốn lấy máu đổi ngai vàng cũng không được. Ngai vàng đạt được rồi phải giữ cho chắc, Thương Vũ muốn tồn tại đã trở thành Vũ đế tay nhuộm đầy máu, không ngừng chém giết. 7 năm trời từ Thương Vũ thành Vũ đế đứng trên thập đại quốc, hắn có bao giờ rời được lưỡi dao luôn để sát bên mình?
Vũ đế có hạnh phúc không?
Có vui vẻ không? Có từng bao giờ nhắm ghiền mắt, ôm trong tay một nàng con gái mà tâm hồn thả lỏng, không nghi ngờ, không cần quan tâm cho người điều tra cặn kẽ xem nàng có phải thích khách hay gian tế trá hình chăng?
- Tướng công!
Tiếng gọi nhỏ của Thái Mẫn đánh thức Vũ đế khỏi cơn hoài niệm. Hình như hắn đã ôm nàng quá chặt, xiết nàng quá mạnh trong lòng. Thái Mẫn đau….Và lòng hắn cũng nhói lên.
- Chàng…chàng để thiếp vào dọn cơm. Hôm nay thiếp có làm một ít bánh bao ngọt. Chàng nếm thư xem có vừa miệng không nha?
Hùng tâm tráng chí? Ngôi vị đứng đầu thiên hạ? Tất cả đều không mang cho Vũ đế hắn nụ cười phảng phất và ánh mắt ngây dại của bây giờ.
Liệu sẽ có thêm bao nhiêu lần mỉm cười tựa cửa nhìn nàng thế nữa? Hạnh phúc này có thật, song bản thân Vũ đế cũng biết, nó vốn cũng rất mong manh.
Sáng sớm, Thục tẩu cách đó hai con đường đã đến rủ Thái Mẫn ra thành mua gạo, muối và một số thứ cần thiết khác. Quanh đây mười dặm có khoảng 10 gia đình cùng sinh sống, trước đây vốn không thân quen mấy với Thái Mẫn song nàng từ ngày xuất giá, trở thành nương tử của người ta đã bắt đầu làm thân với họ. Cùng là nữ giới đương nhiên có nhiều chuyện để trao đổi. Họ chỉ cho Thái Mẫn cách chăm sóc phu quân, chu toàn gia đình.
Thái Mẫn mở cửa, theo sau là Vũ đế.Hắn khẽ gật đầu đáp lại Thục tẩu, lẳng lặng xách đồ đạc cùng hai người vào thành.
Trên đường đi họ còn ghé qua chỗ Trịnh tẩu. Hàng mang trao đổi của Trịnh tẩu khá nhiều, cả một xe đẩy nhỏ nhưng lại không ai phụ giúp. Vì vậy có sự trợ tay của Vũ đế, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn. Hắn đẩy xe đi trước, các nàng ở đằng sau trò chuyện. Không nói ra nhưng những ánh mắt ngưỡng mộ đều hướng về phía Thái Mẫn, khiến nàng không khỏi ngượng ngùng.
Cách cổng thành một đoạn ngắn, Vũ đế dừng lại, nói với Thái Mẫn:
- Ta vào rừng, nàng cẩn thận nhé!
Mấy hôm trước nàng nghe Thái An vội vã chạy về nhà thông báo trên Tô huyện có mở hội thi chọn tướng quân. Hắn tin với võ nghệ của tỷ phu, Du Lang nhất định giành phần thắng. Ở trong bếp nghe hắn thúc giục chàng, Thái Mẫn chỉ thấy buồn cười:
- Tỷ phu…Tỷ phu đi đi mà…
- …….
- Tỷ phu. Tỷ phu mà đi tham gia thế nào cũng được phong quan. Lúc ấy cả nhà chúng ta cũng được làm quan luôn. Tỷ phu…
- …….
- Hay là tỷ phu dạy đệ đi. Đệ sẽ đi!
- Đệ học nổi sao? Tránh ra cho ta làm việc!
Cuối cùng Du Lang quát lên, Thái An tiu nghỉu vào bếp, khi thấy Thái Mẫn đang cười, hắn vội vã lẩn ra sau.
Thái Mẫn biết, nam nhi chí tại bốn phương. Du Lang là người có tài. Nếu chàng đi thi, nàng sẵn sàng ủng hộ. Nhưng hôm nay nghe chuyện về Thanh tẩu, một cảm giác bất an ngập tràn trong lòng cô gái trẻ. Nàng sợ…sợ Du Lang của nàng rồi cũng như Đỗ Tuấn, sẽ quên mất rằng chàng còn một nương tử quê mùa nơi chốn thâm sơn.
Không được…Không được nghĩ bậy. Tướng công của Thái Mẫn không phải là người như thế. Tuy chàng không mấy khi bày tỏ tâm sự song nàng cảm nhận được, tướng công của mình