Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đông Cung

Đông Cung

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015

Lượt xem: 1341344

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1344 lượt.

iữa ngổn ngang bề bộn nhưng tôi vẫn dặn A Độ: “Đưa Vĩnh Nương ra ngoài đi!”
Không lôi bà ấy đi, vụ này sao giải quyết tới bến được.
A Độ mau chóng lôi Vĩnh nương đi, tóc tai tôi xõa bung, trên đầu có một chiếc thoa kim phượng bỗng nhiên trơn tuột xuống, lủng lẳng bên mai.
Chính lúc phân tâm ấy, Lí Thừa Ngân chiếm đoạt thành công thanh đao trên tay.
Tôi giận tím mặt, nhào đầu về phía trước toan cướp lại. Lí Thừa Ngân đã trở mình bật dậy đứng trên giường, một tay giương cao thanh đao, vóc dáng hắn cao vọt hẳn so với tôi, tôi kiễng chân cũng không tới, tôi bật nhảy mấy lần định chụp lấy chuôi đao, hắn đổi tay, tôi lại nhảy, hắn vẫn đổi…tôi nhún nhảy liên tục những 4-5 lần, lần nào cũng vồ hụt, hắn thế mà tỏ ra đắc ý vô cùng: “Nhảy à! Nhảy nữa đi!”
Tôi tức lắm, thấy hắn chỉ mặc bộ áo ngủ màu vàng bằng lụa, bên dưới lộ ra thắt lưng đỏ nhạt, tôi bỗng nảy ra sáng kiến, chìa tay rút dải thắt lưng ấy. Lúc này Lí Thừa Ngân trở nên luống cuống: “Nàng, nàng định làm gì?” rồi một tay giữ chặt lấy dải đai, tôi chớp thời cơ bật lên đạp vào đầu gối hắn 1 cái, cú đạp này khá mạnh, hắn khụy chân rồi đổ nhào xuống, tôi lao lên tóm lấy cổ tay hắn, thế là thanh đao đã thuộc về tôi.
Đúng lúc A Độ quay trở lại, vừa vén màn đã thấy tôi đang nằm bò trên người Lí Thừa Ngân lôi kéo thắt lưng hắn, mặt A Độ “vụt” đỏ, loáng một cái đã lẩn mất hút.
“A Độ!”
Tôi nhảy dựng lên toan gọi A Độ lại, Lí Thừa Ngân đã giằng lại được thanh đao, chúng tôi lộn 1 vòng, đánh từ trên giường đánh xuống dưới đất, chẳng ngờ hắn trông thế mà cũng biết đánh nhau, trước đây thỉnh thoảng có lần chúng tôi động tay động chân, nhưng trước kia toàn chỉ dừng ở đó là xong, thông thường còn chưa đánh đã bị người ta can ngăn. Hôm nay xem như xưa nay chưa từng có, mặc dù hắn đang bệnh, nhưng trượng phu vẫn cứ là đấng trượng phu, quả thật sức khỏe vô biên cứ y như là lạc đà ấy. Tuy rằng tôi rất có khiếu uýnh lộn, nhưng bất lợi ở chỗ sức không bền, giằng co qua lại một lúc đã đuối dần, sau cùng thanh đao lọt vào tay Lí Thừa Ngân, tôi liều mạng bẻ tay hắn, hắn nới lỏng tay đã quẳng thanh đao sang 1 bên, rồi dùng chân đá văng đi một đoạn rất xa, đợt này thì chúng tôi chẳng ai còn với nổi đao nữa.
Tôi thở hồng hộc, Lí Thừa Ngân vẫn vặn siết lấy cánh tay tôi, chúng tôi như hai cái khóa móc vào nhau bò toài trên thảm. Bờ trán hắn mướt mồ hôi, tốt rồi nhé, đánh một lúc mà cả người đã sũng nước, phong hàn chẳng mấy mà khỏi. Cả hai cùng cầm cự, hắn đã không thể buông tay, tôi cũng chẳng còn sức mà giẫy. Sau cùng Lí Thừa Ngân để ý đến dải lụa thắt ngang ngực tôi, liền chìa 1 tay kéo dải lụa ấy, tôi giật thót tim: “Chàng muốn làm gì?”
Hắn giật phắt đai áo rồi qua quýt trói tay tôi lại, tôi hoảng hồn, chỉ sợ hắn trói tôi lại rồi sẽ bắt đầu đánh tôi, tôi la lớn: “Này! Quân tử đánh nhau không mang thù, chàng dám hành hạ ta, ta sẽ gọi A Độ đến chém chết chàng cho mà xem!”
“Im miệng!”
“A Độ!” Tôi thất thanh gọi, “Mau đến đây đi A Độ!”
Đoán chừng Lí Thừa Ngân đúng là có đôi chút sợ A Độ sẽ đến thật, hắn ta đánh không lại với A Độ. Thế là hắn ngoái đầu dáo dác tìm đồ, tôi đoán hắn muốn tìm thứ gì đó để bịt miệng tôi, nhưng trên giường là một đống nhốn nha nhốn nháo, gối thì đã bị hất văng xuống đất, ngay lập tức làm sao mà tìm được thứ thích hợp chứ? Tuy rằng tay tôi bị trói đấy, nhưng chân vẫn động đậy được, ngúng nguẩy như con cá mắc cạn, thừa cơ gào lên: “A Độ! Mau đến cứu ta! A Độ!”
Lí Thừa Ngân cuống cuồng nhào đến túm lấy tôi, thế rồi hắn dùng chính miệng mình để chặn đứng miệng tôi.
Tôi sững sờ.
Trên người hắn có mùi mồ hôi, có mùi trầm thơm, có mùi thuốc, còn có cả mùi gì đó không tài nào hiểu nổi, mà bờ môi ấy mềm nhũn, nóng rực, giống như một đôi vịt trời nướng được lửa, thế nhưng lại còn mềm hơn cả vịt nướng, tôi chết đứng, hoàn toàn chết đứng. Trợn tròn con mắt, khuôn mặt của Lí Thừa Ngân chiếm trọn tầm nhìn, không, là con ngươi của hắn chiếm trọn.
Chúng tôi cùng trừng mắt với nhau.
Tôi cảm giác, mình ngu ngốc trợn mắt với hắn mà quên luôn cả hít thở.
Dường như hắn cũng quên luôn cả hít thở rồi ngu đần đi trừng mắt với tôi.
Sau cùng tôi mới vừa hé miệng, tính gào to, cánh tay hắn lại siết chặt, tôi càng bị áp sát, tôi vừa định mở mồm, đầu lưỡi hắn đã lao vào trong.
Buồn nôn quá đi mất!
Tôi nổi da gà toàn thân, lông tơ cũng dựng đứng cả lên, vậy mà hắn gặm môi tôi áááááááááááá! Đấy là môi của tôi! Nó không phải móng giò! Cũng không phải gà nướng! Càng không phải đùi vịt đâu nhé! Hắn ôm tôi rồi gặm ngon lành….hắn vừa gặm vừa lần mò quần áo, may mà trên thắt lưng có 1 nút chết, nếu không vạt áo đã bị hắn xé toang rồi, giờ đến váy cũng sắp bị hắn xé thì tôi khỏi sống nữa cho xong
Căm! Uất! Lắm! Rồi!
Tôi liều mạng cắn hắn 1 cái, thế rồi gập chân hung hăng đá hắn!
Hắn bị tôi đá trúng 1 bên, không còn nhúc nhích nổi. Tôi bật dậy, lao như bay, ngồi thụp xuống lượm thanh đao của A Độ lên, cứa 2 3 nhát cho đứt phăng đống dây dợ lằng nhằng trên tay, xong xuôi tôi đã kề đao ngay cổ hắn: “Lí Thừa Ngân! Hôm nay ta l