
Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 1341352
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1352 lượt.
y, tôi buộc lòng phải nuốt giận mà chép ‘nữ huấn’, chữ Trung Nguyên vốn đã khó viết thì chớ, mỗi 1 chữ viết ra, trong lòng tôi lại lôi Lí Thừa Ngân ra chửi 1 lượt. Chép xong mấy dòng, trong lòng tôi tổng thể đã chửi Lí Thừa Ngân đến quá trăm lượt.
Tối đến, khó khắn lắm mới đợi được đêm khuya thanh tĩnh, tôi nhẹ nhàng choàng áo vào, A Độ nghe tiếng tôi bật khỏi giường, cũng khó hiểu mà ngồi dậy theo, tôi thì thầm: ‘A Độ, đưa đao của ngươi cho ta.”
A Độ không hiểu tôi muốn làm gì, nhưng vẫn giao cho tôi thanh đao của nàng ấy, tôi lẳng lặng nhét đao vào dưới áo, rồi khoác thêm áo gấm bên ngoài đồ ngủ. Không có A Độ, tôi không lách được đám Vũ Lâm quân trong Đông Cung, thế nên tôi dẫn A Độ theo, rón ra rón rén đẩy cửa bên hông tẩm điện, rồi xuyên qua cầu mái hiên, nhắm thẳng hướng tẩm điện của Lí Thừa Ngân mà đi. Vừa mới lên cầu, A Độ bỗng sững lại.
Thì ra đúng lúc Vĩnh Nương nhấc lồng hương đi tới, quả này chúng tôi bị bà ấy bắt tận mặt rồi.
Mà cũng trùng hợp ngẫu nhiên thật, tôi quên khuấy mất đêm nay là đêm 15, hàng tháng đến dịp Vĩnh Nương lại đi cúng Trăng. Tôi đang suy xét việc có nên bảo A Độ đánh ngất bà ấy không nhỉ, hoặc bà ấy có la lớn, gọi Vũ lâm quân đến, áp tải chúng tôi chăng.
Ai ngờ Vĩnh Nương thấy 2 người bọn tôi, thoạt đầu có ngẩn ra, sau lại ngoái đầu nhìn hướng chúng tôi sắp đi, ánh đèn thoắt ẩn thoắt hiện phía bên đó là tẩm điện của Lí Thừa Ngân.
Tôi thừa cơ liền quay sang nháy mắt ra hiệu với A Độ, ý bảo nàng ấy hạ gục Vĩnh Nương đi. Mắt tôi còn còn chưa kịp nháy, ai dè Vĩnh Nương chỉ khẽ thở dài, nhấc lồng hương, lẳng lặng lách thẳng qua người chúng tôi.
Tôi bối rối đến bán sống bán chết, Vĩnh Nương đi được vài bước, chợt ngoái đầu, nói với tôi: “Gió đêm hơi lạnh, Thái tử phi thăm điện hạ xong thì trở về nhé, chớ để nhiễm lạnh.”
Tôi lại được cơn bực mình, không ngờ bà ấy cho rằng tôi đi gặp riêng Lí Thừa Ngân!
Cái này…..đúng là……Thôi, bỏ qua đi!
Tôi hằm hằm dẫn A Độ chạy thẳng đến tẩm điện của Lí Thừa Ngân, ngày nào chưa bẻ gẫy được răng hắn, ngày đó khó mà rửa được nỗi sỉ nhục này.
Đến trước tường bao ngoài của tẩm điện, A Độ nhẹ nhàng kéo tôi nhảy vọt lên bờ tường, chúng tôi còn chưa kịp đứng vững, đột nhiên nghe thấy tiếng la lớn: “Có thích khách!” tiếp theo đó nào là tiếng binh khí sắc lẹm bổ vào không khí, nào là tiếng cung tên rung bật vun vút, tôi đang nửa chừng ngơ ngác thì đã có vô vàn mũi tên bắn thẳng đến về phía chúng tôi, hệt như 1 trận mưa châu chấu đen kịt bầu trời. Bốn phía đèn đuốc phần phật chỉ trong nháy mắt đã sáng lóa, A Độ chắn trước mặt tôi đánh chặn biết bao nhiêu là tên bay, nàng ấy có chắn cũng không được bao lâu, phút nôn nóng tôi đã nghĩ mình phải quay người nhảy xuống, tránh làm A Độ bị thương, ai ngờ vừa trượt chân 1 cái, đã rơi thẳng từ trên tường cao xuống.
Bờ tường rất cao!
Chỉ nghe tiếng gió quất bên tai vun vút….phen này….phen này ngã thể nào cũng ra thịt băm.
Tôi ngả ngửa người xuống, còn thoáng thấy khuôn mặt A Độ hoảng hốt lo sợ. Nàng ấy phi thân nhào đầu về phía trước toan túm lấy tôi, sau lưng kia là khoảng trời đen kịt, những vì tinh tú rải rắc như vừng trắng, chẳng mấy đã càng lùi càng xa, mà ánh trăng kia trong phút chốc đã bị mái vòm che chắn khuất khỏi tầm mắt….Tôi nghĩ A Độ không túm nổi tôi rồi, tôi rơi xuống chóng vánh quá, vào đúng cái lúc tuyệt vọng ấy, đột nhiên có người ôm lấy thắt lưng tôi, thế ngã cũng bất thình lình chậm dần, người ấy chuyển mình, thế rồi cả cơ thể tôi được bao gọn. Trâm cài đầu bị gió hất bung, tóc xõa tung phấp phới phe phẩy trước mặt, tôi chỉ nhìn được ánh giáp bạc trên thân hình kia, tia sáng phản xạ từ bó đuốc hồng rực liên miên lướt qua, như những bông hoa nhỏ xinh nở rộ trên thân giáp bạc. Những bông hoa lửa li ti phản chiếu trong đáy mắt người đó, mà đôi mắt ấy đang chuyên chú nhìn tôi.
Như bao giấc mơ tôi đã từng mơ….anh hùng cứu mỹ nhân, trong gió đêm xoay mòng người đó đã ôm tôi….xoay mòng….xoay rồi cứ xoay…. những vì tinh tú phủ kín bầu trời kia tựa như giọt mưa sa…. Giữa đất trời này chỉ có chàng ấy nhìn xoáy vào mắt tôi….đôi mắt này chỉ có riêng mình tôi….Tôi sắp say rồi, tôi sắp say ngất rồi, được chàng ấy ôm ấp trong vòng tay, chính là người trong mơ đây mà….
“Bẩm Thái tử phi!”
Chân tôi đã đáp trên mặt đất, tôi ngỡ ngàng bừng tỉnh nhìn người trước mắt, hắn mặc 1 bộ giáp bạc, mắt mày sáng sủa, khí phách hiên ngang. Chính là người đó chăng? Là người bao lần xuất hiện trong giấc mơ tôi, là người anh hùng kiệt suất bao lần cứu tôi khỏi bờ vực nguy hiểm chăng?
Bùi Chiếu khom người hành lễ với tôi, tên từ bốn phía đã ngưng bắn. Hắn đặt tôi trên mặt đất, lúc ấy tôi mới để ý tay mình vẫn đang cứng đờ níu trên cánh tay hắn. A Độ kéo tay tôi, cẩn thận kiểm tra xem tôi có bị thương không, tôi trở nên lúng túng khó xử. Người anh hùng trong giấc mơ tôi có lẽ nào là Bùi Chiếu? Thế nhưng….sao chính tôi lại không biết nhỉ? Song Bùi Chiếu khôi ngô thật đấy, võ công lại cao cường, chỉ có điều sao có thể là hắn? Tai tôi nóng bừng, lại liếc mắt về đằng ấy.
Tối nay x