XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dư Vị Trà Chiều

Dư Vị Trà Chiều

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134805

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/805 lượt.

cúi đầu làm ra vẻ cam chịu:
“Phải, là do tôi muốn có tin, nhưng, tôi có hãm hại anh không? Tôi chỉ muốn đứng vững trong cái tuần san Quất Tử phóng viên nhiều như kiến ấy thôi. Anh không hiểu đâu, một phóng viên nhỏ bé như tôi, muốn sinh tồn trong đó là khó khăn biết bao nhiêu, nếu không moi ra được tin tức nào, tôi sẽ bị đuổi việc mất!”
Cô nói mãi nói mãi, nước mắt từng giọt rơi xuống.
“Thực ra, tôi có thể viết tin mới mà không cần nói cho anh biết. Nhưng, tôi không muốn anh nhìn thấy từ trên mặt báo, như thế, tôi sẽ cảm thấy mình lừa gạt anh, anh sẽ khó chịu! Tự tôi nói cho anh biết kế hoạch của mình, là do hy vọng anh sẽ ưng thuận, tôi không muốn lừa anh!”
Hạ Dạ Huân trầm tư hồi lâu: “Nếu tôi không đồng ý thì sao…”.
Tiểu Tuyền hoảng hốt nắm lấy tay anh: “Tôi xin anh đấy, tin này đâu có làm tổn hại đến anh, nhưng nó lại rất quan trọng với tôi, xin anh, giúp tôi có được không?”.
Cô túm lấy tay anh, lắc qua lắc lại.
“Giúp tôi với, tôi sẽ cảm kích anh lắm!”
Bàn tay cô nóng hổi, bừng bừng như mặt trời.
Cuối cùng…
Hạ Dạ Huân đã gật đầu khe khẽ.
Ánh sao đang chớp mắt.
Tiểu Tuyền cũng đang chớp mắt.
Tư liệu trích ngang:
Tuyện chiêu khổ nhục kế thứ năm của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ – nước mắt và van nài!
Chiêu này có một ma lực thần kỳ, đặc biệt thích hợp để sử dụng trước những người mặt lạnh mà tim nóng, không tin thì thử là biết ngay!
Ngày hôm sau.
Tin tức “hot” nhất của tuần san Quất Tử.
“Trong vòng vây trùng trùng của phóng viên, chiếc mô tô bí ẩn đã giúp Hạ Dạ Huân thoát thân một cách ly kỳ!”
Cộng thêm một bức ảnh màu độc quyền!
Đám nhân viên mới vây chặt lấy Tiểu Tuyền vừa bước ra khỏi văn phòng của sếp lớn, hứng chí nhao nhao cả lên:
“Tiểu Tuyền, cậu lợi hại thật đó, mấy phóng viên báo khác chỉ viết có mấy chữ tường thuật khô không khốc, còn cậu lại biến ra cả hình được nữa! Rõ ràng như đang quay phim ấy, thần kỳ quá đi mất!”
“Nhìn bức này này, Hạ Dạ Huân tay chạm tay với người lái xe mô tô màu bạc… A, dường như tôi có thể nhìn thấy hoa lửa đang tí tách giữa hai người họ!”
“Bức này! Bức này! Hạ Dạ Huân ôm lấy eo người đó, vẻ mặt anh ấy trong bóng đêm có một nét đẹp ma mị… A, họ có giống một đôi tình nhân đang bỏ trốn không?”
“Còn có một tấm tuyệt nhất nữa này! Trên đỉnh núi, giữa trời sao, ánh mắt Hạ Dạ Huân dịu dàng rung động lòng người, giống như đang nhìn người yêu đầu vậy. Ôi, tim của tôi, tại sao chỉ nhìn anh thôi mà đã mê đắm mụ mị cả rồi >_<…”
“Hạ Dạ Huân trước nay lạnh lùng thế mà lại có biểu hiện tình cảm thế này sao? Mà cậu kiếm đâu được những tấm ảnh này thế?”
Đám nhân viên mới mắt thao láo nhìn cô.
“Nói bọn tôi nghe có được không, sao cậu lại làm được thế?”
Tiểu Tuyền nhướn nhướn mày, ngồi xuống salon, cười cười:
“Rất đơn giản.”
Đám nhân viên mới dỏng tai lên.
“Tôi biết được rằng giờ phút đó sẽ có một chiếc mô tô phân khối lớn xuất hiện, đón Hạ Dạ Huân chạy mất, vậy nên trước khi sự việc xảy ra đã nhờ Cao Kiều phục một bên, chuẩn bị sẵn sàng máy ảnh để chụp cảnh tượng đặc sắc đó. Còn những phóng viên khác do sự việc quá đột ngột, phản ứng không kịp, thế nên đã đánh mất thời cơ.” Cô vắt chéo chân, cười rất đắc ý.
Lý Huệ giơ tay hỏi:
“Tại sao cậu lại biết lúc ấy sẽ có một chiếc mô tô xuất hiện?”
Đúng rồi, sao cô biết được?
Tiểu Tuyền ho một tiếng, đứng vụt dậy:
“Hà hà, trực giác! Trực giác của tôi mách bảo sẽ phát sinh những gì.”
Trực giác?
Câu trả lời kiểu gì thế này!
Đám nhân viên mới đứng phắt dậy, tức giận nhìn cô.
Tiểu Tuyền chộp lấy túi xách chạy ra ngoài, quẳng lại một câu:
“Trực giác của tôi mách bảo, các bạn đang tức giận! Để trừng phạt tôi không nói đúng sự thật, tôi ra ngoài làm việc đây!”
Cô vừa chạy vừa lè lưỡi.
Đành chịu thôi, nếu bị người khác phát hiện cô chính là người đã cứu thoát Hạ Dạ Huân, moi ra được tin tức “hot” độc quyền, cô chắc chắn sẽ trở thành phản đồ và kẻ thù công khai của cánh phóng viên!
Tha thứ cho cô, người trong giang hồ, có lúc đành phải nói dối thôi.
* * *
Trong phòng thu âm của Hạ Dạ Huân.
Dõi mắt nhìn Hạ Dạ Huân đang hát thử phía bên kia tấm kính, trợ lý thu âm Thanh Sơn nghiêng đầu nhìn Bảo La một cách kỳ lạ:
“Có thấy dạo gần đây Huân có vẻ đặc biệt không?”
Bảo La dựa vào tường, sờ sờ cằm:
“Cậu cũng có cảm giác đó à?”
“Ừ, gần đây cậu ta hình như trở nên…” Thanh Sơn nghĩ ngợi. “… nhân tính hóa rất nhiều.”
“Chính xác, không còn làm mặt lạnh như núi băng cả ngày nữa, trong đôi mắt hình như có tình cảm nhiều hơn.”
“Lại còn ngẩn ngơ xuất thần nữa.”
“Đặc biệt là ngồi ngẩn ra với cái di động mà cậu ta mới mua.”
Hai người đàn ông cười lên hệt các mụ già nhiều chuyện.
“Cậu thử nghĩ xem, có phải cậu ta yêu ai rồi không?” Thanh Sơn to gan đoán mò.
“Yêu à?” Bảo La mở to mắt nhìn Hạ Dạ Huân đang hát trước micro, chậm rãi nói: “Cậu nói vậy khiến tôi thấy cũng có vẻ giống lắm”.
“Chàng thiếu niên tương tư…”
“Cậu ta cũng nên yêu một lần xem sao.”
“Không biết có phải tình yêu đầu đời không nhỉ.” Thanh Sơ