Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dư Vị Trà Chiều

Dư Vị Trà Chiều

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134807

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/807 lượt.

hỉ có vô tình vô nghĩa mới có thể thành công!”
Cô rút tay lại, cười vẻ “ngây thơ trong sáng”:
“Đúng đó, chúng ta là bạn, người có bạn bè sao lại cô độc được? Có điều, đã là bạn thì chúng ta càng phải hiểu về nhau hơn.”
Cô cười rạng rỡ giải thích.
Sau đó, tiếp tục hỏi dồn dập…
“Anh có thích hoa không? Hoa gì?”
“Anh thích nghe bài hát của ai nhất?”
“Anh thích xem bộ phim nào nhất?”
“Anh có thích vật nuôi không?”
“Anh thích bộ phận nào trên cơ thể mình nhất?”
“Anh có ý kiến gì về việc phẫu thuật thẩm mỹ?”
“Anh có từng yêu một ngôi sao nào chưa?”


Cuối cùng.
Tiểu Tuyền gập sổ lại, hớp một ngụm nước, “cố gắng” giải thích trước Huân đang mỗi lúc một trầm mặc:
“Anh đừng hiểu lầm, tôi phỏng vấn ngôi sao mãi sắp thành bệnh nghề nghiệp mất rồi, cứ vô thức nêu ra một đống câu hỏi thế đấy. Hì hì, anh không giận chứ?”
Gương mặt cô rạng rỡ nụ cười.
Ánh mắt Huân nhìn cô rất kỳ lạ, một lúc lâu sau mới trầm giọng đáp:
“Không.”
“Tốt quá.” Tiểu Tuyền khoái chỉ huơ nắm tay. “Vậy anh có thể trả lời thêm một câu hỏi nữa không?”
Huân đã không nói nổi lời nào nữa.
“Mẫu người yêu lý tưởng của anh là gì?”
***
Ra khỏi nhà hàng.
Tiểu Tuyền liếc nhìn anh, nói nhanh: “Đợi tôi một chút!”. Sau đó chạy mất hút như một cơn gió.
Huân đứng tại chỗ.
Kẻ qua người lại.
Bỗng nhiên, một bầy con gái sững sờ dừng chân quan sát anh: “Nhìn kìa, anh ấy có giống Hạ Dạ Huân không?”.
“Cảm thấy như không giống lắm…”
“Hạ Dạ Huân vừa lạnh vừa ác…”
“Anh ấy có vẻ giống anh hàng xóm đẹp trai hơn…”
“Đôi mắt màu tím kìa…”
“Cứ lấp lánh đẹp ghê…”
“Dáng vẻ hình như hơi giống…”
“Sống mũi vừa thẳng vừa cao…”
“Đôi môi vừa mỏng vừa gợi cảm…”
Đám con gái càng nhìn càng thấy giống, nhao nhao vây lấy anh: “Hạ Dạ Huân! Hạ Dạ Huân! Anh chính là Hạ Dạ Huân, đúng không?”.
Huân căm ghét cảm giác bị người khác vây quanh chỉ trỏ như động vật trong sở thú, gương mặt bắt đầu lạnh dần, vẻ mặt nóng nảy hẳn.
“Không phải.”
“Wow, giận rồi kìa, dáng vẻ tức giận càng lúc càng giống Hạ Dạ Huân!” Đám con gái khoái chí vỗ tay. Bọn họ bắt đầu níu kéo, vây kín không cho anh đi. “Anh chính là Hạ Dạ Huân! Chúng em là fan của anh! Ký tên cho chúng em đi! Chúng em rất yêu, rất yêu anh!”
“Tránh ra!”
“Hạ Dạ Huân! Hạ Dạ Huân!”
Đám con gái kêu gào.






“Em về rồi đây!”
Lúc này, Tiểu Tuyền lại như một cơn gió, múa may tay chân chạy về bên cạnh anh.
Đôi mắt cô lóng lánh nhìn đám con gái mặt mũi hứng chí, kéo tay anh, trên gương mặt rạng rỡ là nụ cười tươi rói:
“Bạn tôi đẹp trai đó chứ, Hạ Dạ Huân là gì nào, anh ấy còn đẹp trai hơn Hạ Dạ Huân gấp trăm, gấp vạn lần!”
Đám con gái có vẻ ngờ vực.
Huân cũng cười.
Như vậy là cô đã có thêm thông tin. Chà, quả nhiên là một người cơ hội.
“Cho anh này!”
Tiểu Tuyền đưa thẳng tay ra, trong lòng bàn tay là một tuýp thuốc bôi màu trắng cỡ lớn.
“Gì vậy?” Cô chạy đi mất là để mua thứ này?
“Thuốc bôi chữa trị vết bỏng nắng.” Cô dúi nó vào tay anh. “Lúc về bôi nó lên mặt, lên cổ, cánh tay, bôi dày một chút nhé, hôm nay anh phơi nắng nhiều quá.”
Huân nắm tuýp thuốc, trái tim thoáng thấy mãn nguyện. Thì ra là vì nguyên nhân này, nên cô mới một mình chạy đi mua, sợ anh lại bị bỏng nắng.
“Một ngày ba lần, đừng quên đó!” Tiểu Tuyền tiếp tục dặn dò: “Dùng nước rửa sạch da rồi hãy bôi, đừng chùi nó đi, không màu không mùi nên người khác không phát hiện ra đâu”.
“Ừ.”
“Nhất định phải bôi đó, nếu lần sau tôi phát hiện ra da anh vẫn còn vết bỏng nắng…” Tiểu Tuyền uy hiếp: “Hừ hừ!”.
Huân giương hai mắt nhìn cô vẻ bất hạnh.
Nhất định anh sẽ dùng mà.
Tiểu Tuyền làm ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn:
“Tôi sẽ đi kiện nhà thuốc đã bán thuốc này cho tôi.” Đây là loại thuốc bôi trị vết bỏng nắng đắt nhất, cô dược sĩ đã bảo đảm hiệu quả rất thần kỳ nên cô mới mua, giá tiền đắt gấp hai lần so với những nhãn hiệu nổi tiếng khác.
Nụ cười dâng lên từ tận đáy lòng Huân, ánh mắt thấp thoáng màu tím violet:
“Cám ơn cô.”
Tiểu Tuyền mở to mắt, sau đó kéo tay anh, cười rất ranh mãnh:
“Này, anh muốn cám ơn tôi thật à? Thực sự muốn cám ơn tôi sao?”
Huân gật đầu:
“Ừ.”
Tiểu Tuyền hai mắt sáng rực, tinh ranh chồm lại gần anh:
“Thế thì, tặng tôi một món quà được không?”
“Được.”
Chỉ cần là thứ cô muốn thì anh đều có thể cho.
Thắng lợi!
Dễ dàng thế mà đã dụ dỗ được!
Quả ngọt thắng lợi phải hái kịp thời, nếu không chín quá sẽ rụng mất!
Tiểu Tuyền kéo Huân, co chân, bắt đầu chạy!
Chạy vào khu mua sắm!
Chạy qua khu vực đồ lưu niệm lấp lánh.
Chạy qua khu vực trang điểm có những tấm poster quảng cáo bắt mắt!
Đến trước một “căn nhà” nhỏ thiết kế theo kiểu hoạt hình, dừng chân!
Tiểu Tuyền lắc lắc tay Huân, miệng cười nịnh:
“Hà hà, chúng ta chụp mấy tấm sticker đi!”
* * *
Đêm rất sâu.
Hạ Dạ Huân vẫn không thể chợp mắt.
Trong phòng khách rộng thênh thang.
Anh khoanh chân ngồi trên tấm thảm thuần trắng, câ