Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dư Vị Trà Chiều

Dư Vị Trà Chiều

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134771

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/771 lượt.

Quất Tử bùng nổ và thành công vang dội!
Hiện nay, Tập đoàn Quất Tử đã ngồi vững vàng ở vị trí đầu bảng của báo và tạp chí về thể loại lá cải, trở thành mục tiêu chủ yếu để cánh nhà báo khác thi đua và tranh đấu hòng đoạt lại ngôi vị đó.
Chung Vô Nhan ngẩng lên, gương mặt trắng ngần thanh tú có một vết sẹo nhạt màu, giống như vết dao cắt, nhưng lại không thể nhìn thấy rõ lắm. Cô nhìn Tiểu Tuyền vừa bước vào một cái, nói ngắn gọn:
“Ngồi.”
Tiểu Tuyền ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên mặt cô ta như mê muội, vết sẹo bí ẩn nhưng đẹp đẽ, chắc chắn ẩn dưới đó là một câu chuyện vô cùng rung động lòng người đây mà.
A, không đúng, cô nhớ hình như mình đã từng nhìn qua vết thương do dao gây ra kiểu như vậy, là ai nhỉ? Tóm lại là ai đây? Cô túm lấy tóc mình, khổ sở suy nghĩ.
Chung Vô Nhan đặt cây bút trong tay xuống, dựa lưng vào chiếc ghế bằng gỗ đàn hương màu tím, quan sát cô:
“Cô rất thích hợp để làm phóng viên giải trí!”
Tiểu Tuyền mắt sáng rỡ: “Cám ơn sếp đã khen ngợi!”.
“Cô nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt tôi, muốn khám phá xem quá khứ của tôi chứ gì. Cô có một hứng thú thiên bẩm không thể khống chế được đối với tất cả những bí mật và ẩn tình, mỗi lần vạch ra một lớp mặt nạ ngụy trang của người khác, cô luôn có được một khoái cảm như thể tìm ra châu báu vậy.”
Tiểu Tuyền cười khan:
“Hà hà, lòng hiếu kỳ của tôi mạnh hơn người khác một chút. Nhưng đừng nói như thể tôi quá ác độc như thế chứ!”
Chung Vô Nhan hơi mỉm cười: “Cô chẳng ác độc chút nào cả”.
Tiểu Tuyền thở phào.
Thân người Chung Vô Nhan hơi nghiêng về phía trước, nhìn trừng trừng vào đôi mắt Tiểu Tuyền:
“Cô phải – ác – độc hơn! Nhẫn tâm hơn! Trơ trẽn hơn! Lạnh lùng hơn!”
Tiểu Tuyền hụt hơi, ho sặc sụa một lúc.
“Tuyệt đối không được từ bi mềm yếu!” Chung Vô Nhan ném tờ tuần san Quất Tử có hình bìa Hạ Dạ Huân đến. “Bài viết này khẩu khí quá mềm mỏng, độ châm chích không đủ. Rõ ràng cô có rất nhiều lựa chọn có thể làm chấn động độc giả mạnh hơn, dẫn đến một làn sóng bão táp mới trong làng tin tức giải trí. Nhưng, cô lại nhẹ nhàng thả cho nó trôi qua!”
“Tôi…” Gì thế này, nếu không hay thì sao cô còn giật tít tin đó để làm gì?
“Giật tít tin đó không phải do nó hay, mà vì chẳng có tin gì hay hơn nó.” Chung Vô Nhan hừ một tiếng lạnh lùng. “Số báo tuần này bán rất chạy, là do các phóng viên khác đều ngu ngốc hết, đến cả chút scandal xấu xí cho ra hồn cũng không viết nổi.”
Tiểu Tuyền thè lưỡi. Woa, một bà sếp ghê gớm thật, biết đọc cả suy nghĩ của người khác.
Chung Vô Nhan cười lạnh: “Làm nhà báo, chỉ có vô tình vô nghĩa mới có thể thành công được. Cô rất thông minh, cũng rất có năng khiếu, tôi vô cùng hài lòng về cô, muốn cho cô cơ hội phát triển, thế nên đừng để tôi thất vọng”.
“Vâng.” Tiểu Tuyền cúi đầu.
“Từ nay về sau, tin tức gì về Hạ Dạ Huân sẽ do cô phụ trách, trong vòng một tháng phải làm cho ra ngô ra khoai, đánh bóng thương hiệu Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ của tuần san Quất Tử!”
“Vâng!” Tiểu Tuyền huơ huơ nắm đấm biểu thị quyết tâm.
Ánh nắng từ sau lưng Chung Vô Nhan tỏa vào, nhưng dù chìm giữa ánh sáng ấy thì cô ta vẫn không hề có chút rạng rỡ nào, cả người tựa hồ đang ở một nơi tăm tối mênh mang vô tận.
Tiểu Tuyền đợi một lúc thì thấy cô ta bắt đầu vùi đầu vào đám văn kiện, hình như quên cả mình đang đứng đó, liền nhẹ nhàng đứng dậy, khẽ nói:
“Thưa sếp, nếu không còn việc gì thì tôi đi đây.”
Chung Vô Nhan dùng bút phê duyệt trên văn kiện, không nhìn cô:
“Tôi đã thông báo cho phòng nhân sự tăng lương thêm mười phần trăm cho cô rồi!”
“Cám ơn sếp!” Tiểu Tuyền không kìm được niềm vui sướng, tăng lương rồi, khả năng của cô lại được nhìn nhận nữa.
“Cô vẫn còn là sinh viên của Học viện Quang Du đúng không, còn hơn tháng nữa mới kết thúc nghỉ hè, nếu cô muốn thì sau khi vào học lại, nơi đây vẫn sẽ hoan nghênh cô tiếp tục đảm nhiệm chức vụ này.” Chung Vô Nhan gập tập văn kiện lại.
Tiểu Tuyền ú ớ. Trời ơi, lúc đầu để tranh giành cơ hội được làm việc tại tuần san Quất Tử, cô đã điền rất nhiều thông tin giả, không ngờ…
Tiểu Tuyền khẽ khàng dè dặt đóng cánh cửa phòng của Tổng biên tập lại.
Cuối cùng…
Vuốt vuốt ngực, thở ra một hơi thật dài.
Một người phụ nữ quả là đáng sợ…






Chiều thứ Bảy. Bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ khiến người ta cảm thấy thật dễ chịu, làn gió nhè nhẹ mang theo hơi nước mát lạnh, nhẹ nhàng vờn đùa tâm trạng vui vẻ của mọi người.
Trung tâm kinh doanh vàng bạc đá quý.
Chú chó nhỏ lông xù cổ đeo chuông, ting ting tang tang chạy theo sau chủ của nó, những thiếu nữ với nụ cười thanh thoát đáng yêu như tiếng chuông bạc, những tấm poster quảng cáo lớn mời gọi ánh nhìn của mọi người, mấy quả bong bóng màu hồng thoát khỏi tay những đứa bé, nhẹ nhàng bay vút lên bầu trời xanh, cửa kính của những chiếc máy bán nước tự động lấp lánh ánh sáng trong trẻo…
Trong quán nước lộ thiên.
Một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng, quần jeans xanh đang yên lặng ngồi