Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dư Vị Trà Chiều

Dư Vị Trà Chiều

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134778

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/778 lượt.

đẩy anh. “Nói gì đi chứ!”
Trong ráng chiều rực rỡ bên bờ biển.
“Tiểu Tuyền, trước kia cô đã từng biết tôi chưa?”
Cô nắm lấy tóc, suy nghĩ:
“Tôi phải biết anh à?”
Anh nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng, nụ cười nở ra như gió ấm áp:
“Phải, hôm nay chúng ta mới quen nhau, từ hôm nay sẽ là bạn bè!”
“Ừ! Là bạn!” Tiểu Tuyền cười như hoa trong gió xuân.
Tiểu Tuyền uống cạn trà sữa trân châu của mình, rồi “giúp” Huân uống hết cốc trà sữa của anh.
Sau đó.
Thời khắc chia tay cũng đã đến.
“Tôi phải đi rồi!” Tiểu Tuyền tỏ ra lưu luyến. “Buổi tối tôi còn phải đi phỏng vấn một nhân vật rất khó tính.” Trong buổi họp mặt fan club của ngôi sao “hot” nhất Hạ Dạ Huân, cô nhất định phải nắm chặt cơ hội mới được.
Ánh mắt của Huân rất quái lạ.
“Anh không chúc tôi may mắn sao?” Tiểu Tuyền lên tiếng hỏi với vẻ ngờ vực.
Huân khẽ ho một tiếng:
“Chúc may mắn.”
“Cám ơn!” Tiểu Tuyền huơ huơ nắm đấm. “Tôi chắc chắn sẽ may mắn lắm đây! Tôi là Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ Tiểu Tuyền, phóng viên siêu giỏi giang, đẳng cấp nhất của tuần san Quất Tử!”
Huân có vẻ như ngẩn ra.
Thế là, bắt đầu ở bờ biển hôm ấy, trong ký ức của Huân đã có một cô gái thích uống trà sữa trân châu và tràn đầy sức sống.






Lên taxi rồi, nhìn theo bóng dáng Huân mỗi lúc một xa.
Tiểu Tuyền ngoảnh mặt lại.
Cuối cùng…
Không giữ nổi cơ thịt trên mặt…
Thỏa sức cười to…
Một giọng nói ác độc lướt ngang bên tai:
“Làm phóng viên, chỉ có vô tình vô nghĩa mới có thể thành công!”
Chiêu thức thắng lợi chắc chắn siêu cấp của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ – nỗ lực!
Edison từng nói, thiên tài là do chín mươi chín phần trăm nỗ lực cộng thêm một phần trăm năng khiếu bẩm sinh. Để trở thành một phóng viên giải trí thiên tài vô tiền khoáng hậu, Tiểu Tuyền đã dùng hết sức lực bản thân để trả giá cho cái chín mươi chín phần trăm nỗ lực ấy!
Buổi họp mặt fan club của Hạ Dạ Huân được tổ chức ở sảnh khách sạn Giả Nhật, thời gian cho phép phóng viên tham gia là tám giờ tối, nhưng đúng sáu giờ ba mươi Tiểu Tuyền đã có mặt rồi, cứ dịu dàng ngọt nhạt với những người tổ chức fan club, cuối cùng, ha ha, đã vào được khu vực dành cho phóng viên đầu tiên, chiếm đóng được vị trí quan sát chụp hình tuyệt nhất!
Ống kính máy ảnh, máy quay phim không hề bị che lấp, tầm mắt được mở rộng thoải mái.
Cao Kiều cười, ngồi ở hàng đầu vẫn là tốt nhất, trước kia cứ chụp đi chụp lại sau mấy cái đầu lố nhố của phóng viên báo đài khác, thế nào cũng bị chụp nhầm. Con bé non nớt này cũng thật là bản lĩnh quá, bảo anh ở nhà nghỉ ngơi, tự mình chạy đến chiếm hai vị trí tuyệt nhất cho cả hai.
Anh ta đưa cho cô một chiếc hamburger:
“Tiểu Tuyền, ăn một chút đi.”
Tiểu Tuyền cảm kích nước mắt lưng tròng:
“Cám ơn tiền bối Cao Kiều.” Mở giấy gói ra, ngoạm một miếng to, a, thơm quá, đang đói bụng quá chừng. Nỗ lực phấn đấu cuối cùng cũng được đền đáp, xem ra, thái độ của tiền bối Cao Kiều với cô đã được cải thiện rồi, thắng lợi!
(Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ đắc ý: khi có một người hợp tác luôn khen ngợi bạn, dựa dẫm vào bạn, thì khi làm việc bạn sẽ thấy tâm trạng vui vẻ, thoải mái hơn.)
Dưới ánh đèn mờ.
Âm nhạc với tiết tấu mạnh mẽ bắt đầu vang lên.
Những vồng ánh sáng tập trung thành một đường màu xanh, chính giữa sân khấu dần dần nâng lên một bóng người tuấn tú, trong vầng sáng màu xanh ấy, đường nét trên gương mặt người đó khiến mọi người có cảm giác nghẹt thở.
Các fan bắt đầu kêu thét!
Những cây cổ vũ dạ quang vẫy vẫy điên cuồng.
“Hạ Dạ Huân!”
“Hạ Dạ Huân!”
“Hạ Dạ Huân!”

Tiếng gào thét đan vào nhau tạo thành một tần sóng mãnh liệt như lửa, như thủy triều đang dâng cao nhấn chìm cả nơi họp fan club này!
Một đường ánh sáng lóa mắt đột ngột phát sáng, giống như pháo hoa bung xòe trong đêm tối!
Hạ Dạ Huân!
Trong ánh sáng lóa mắt ấy, anh ôm một cây đàn guitar màu bạc, lạnh lùng đứng giữa sân khấu, bóng dáng cao ráo đẹp đẽ hệt như vị hoàng tử trong truyền thuyết khiến người ta mê đắm; nhãn thần của anh rất lạnh nhạt, lạnh lẽo sâu thẳm như băng hà dưới những tầng băng lạnh lẽo; khóe môi anh có một thoáng giễu cợt, tàn khốc và tà ác, như một con dao găm chí mạng nhất, đâm mạnh vào trái tim non nớt của tất cả thiếu nữ trên thế gian, dòng máu yêu thương say đắm thơm tho của tuổi trẻ chảy tràn dưới chân anh biến thành một con sông lớn.
“Hạ Dạ Huân, em yêu anh…”
Một cô gái thét lên bằng tất cả sức lực của mình, có lẽ khí lực đã bị hao mòn nhiều quá chăng, mà tiếp sau đó cô nàng đã ngất đi~~~, những nhân viên ở đó đã phải khó khăn vất vả lắm mới khiêng cô nàng ra khỏi đám fan cuồng chen lấn dữ dội kia.
Ôi, tiếc quá đi mất, lãng phí cả một tấm vé vào cửa đắt như vậy. Tiểu Tuyền vừa ghi hình lại, vừa thầm than tiếc cho cô nàng kia. Cho dù gào thét để Hạ Dạ Huân nghe thì cũng có ích gì đâu, tiếng lòng như xé gan xé ruột của cô chỉ sợ không bằng một con muỗi bay vo ve bên tai anh ta nữa là…
Hạ Dạ Huân đã hát tổng cộng năm bài.
Tiểu Tuyền ngắm anh đứng d