Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dựa Vào Hơi Ấm Của Em

Dựa Vào Hơi Ấm Của Em

Tác giả: Cúc Tử

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 1341320

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1320 lượt.

lời, độ tuổi của mọi người xấp xỉ nhau, hố sâu ngăn cách giữa hai thế hệ lại không phải là một cái hai cái nữa rồi.
Những người cùng thế hệ với cô, không ai còn ở lì mãi trong ký túc xá tập thể nữa. Thôi được rồi, cô chuyển nhà là xong chứ gì!
Sau khi quyết định rời ký túc xá, nhiệm vụ quan trọng đầu tiên là phải đi tìm nhà ở. Nói tới chuyện nhà ở, cô cũng cảm thấy sầu não. Mặc dù nhà nước đã bãi bỏ quy định phân chia nhà ở theo chế độ phúc lợi cho cán bộ công nhân viên, nhưng đơn vị vẫn có quỹ nhà ở chuẩn bị cho các cán bộ trẻ, bán cho họ với giá ưu đãi, coi đó là một chính sách giữ người. Nhưng chính sách đó chỉ thực hiện đối với người đã kết hôn, những nhân viên chưa kết hôn không được cân nhắc tới điều ấy. Rất nhiều người, kinh nghiệm công tác đều không bằng Chu Lạc nhưng lại được phân nhà, nguyên nhân chỉ bởi vì họ đã kết hôn.
Bạn học của cô, dù không được phân nhà ở, khi kết hôn, hai vợ chồng son xúm lại, cũng đăng ký được một căn hộ mới trước khi giá bất động sản leo thang, giờ đây, giá thị trường tăng lên gấp mấy lần chưa biết chừng.
Lần đầu tiên, Chu Lạc phát hiện ra bản thân mình sao lại bi thảm như vậy. Cũng có tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, không có nhà, cũng không thể ở lại trong ký túc xá tập thể nữa rồi. Số tiền tiết kiệm trong tay cô, có thể mua được một chiếc xe hơi hạng sang, nhưng với giá bất động sản cao chóng mặt như hiện nay, lại chẳng mua hổi một căn hộ nào ra trò.
Trước tình cảnh này, Chu Lạc biết làm thế nào đây? Chỉ còn một con đường duy nhất, đó là đi thuê nhà thôi.
Ngồi trong phòng làm việc có thể coi là rộng rãi, Chu Lạc lật giở chiếc hộp đựng danh thiếp, tìm ra một tấm, bấm điện thoại gọi theo số ghi trên danh thiếp ấy. Đó là một người bạn cùng trường thời trung học, hiện đang làm trong ngành môi giới bất động sản.
“Cậu muốn tìm nhà ở hả, muốn chung cư hay biệt thự?” Giọng nói trong trẻo của đối phương vang lên, lại mang đến cho Chu Lạc một cảm giác bối rối vừa phải. Cô trấn tĩnh một lát, thành thật nói cho bạn biết dự định của mình.
“Đùa gì chứ, đại tiểu thư họ Chu như cậu mà cũng phải đi thuê nhà hay sao?” Giọng nói của đối phương trong chốc lát đã cao lên tận quãng tám, “Không nói tới những chuyện khác, chỉ bằng việc cậu đã làm bao nhiêu năm trong một đơn vị luôn lũng đoạn thị trường cả nước, lại còn làm lãnh đạo nữa, chẳng lẽ không mua nổi một căn hộ ư?”
Thẳng thắn mà nói, Chu Lạc và người bạn cùng trường này vốn không thân thiết lắm, chỉ biết nhau qua một hội các bạn cùng trường, bởi vì đều sống tại Bắc Kinh, lại cùng là phái nữ nên mới từng liên lạc với nhau vài lần. Cô không có dự định thảo luận với đối phương về tình hình tài chính của mình, nếu quả thực không thể thực hiện được, cô sẽ không làm phiền người ta nữa.
Dù sao cũng là người làm trong ngành dịch vụ, cô bạn cùng trường đó rất nhanh chóng thu lại cảm giác kinh ngạc và ý muốn buôn chuyện của mình, ân cần nói: “Tớ sẽ lập tức cử người tìm giúp cậu, cậu cứ yên tâm, nhất định sẽ tìm được cho cậu một chỗ giá cả tốt nhất, môi trường an toàn thoải mái nhất”. Hóa ra, người bạn cùng trường đó đã làm tới chức giám đốc khu vực rồi, không còn phải đích thân thực hiện các công việc cụ thể nữa, tuy nhiên, vẫn có thể giúp cô được. Sự ân cần chu đáo của đối phương mang lại cho Chu Lạc một cảm giác ấm áp, huống hồ cô ấy lại không tiếp tục nói về vấn đề ban nãy, Chu Lạc liền yên tâm giao phó việc tìm nhà ở cho bạn.
Quả nhiên là người quen thì dễ làm việc, chưa cần tới hai ngày, Chu Lạc đã được thông báo là vừa tìm thấy một căn phòng chỉ có thể gặp mà không thể có được giành cho cô.
Cô bạn cùng trường với tư cách là giám đốc, đích thân đưa cô đi xem nhà. Sau khi nhận lọ nước hoa nhập khẩu mà Chu Lạc mang tặng, không hề tỏ ý từ chối, hào phóng cảm ơn rồi cười tít mắt nói: “Đợi chút nữa đi xem nhà, cậu sẽ thấy tặng lọ nước hoa này không uổng phí đâu”.
Quả thật là không uổng phí. Phòng ở tốt một cách đáng ngạc nhiên, là khu biệt thự gần trung tâm thành phố nhất. Trong khu nhà có núi, có sông, có suối nước nóng, môi trường còn tốt hơn cả công viên, còn có cả bể bơi, sân tennis của các hội viên cao cấp. Những người sống ở đây, Chu Lạc ngờ rằng trên trán họ toàn lấp lánh ánh vàng cả.
Chu Lạc bất đắc dĩ, tế nhị giải thích với cô bạn cùng trường rằng thu nhập của cô còn chưa cao tới mức đấy, nếu có thể trả được mức phí thuê nhà ở đây, vậy thì cô cũng đâu cần phải đi tìm thuê nhà ở.
Không ngờ, đầu cô bạn cùng trường lại lắc như trống bỏi, sau đó nói giá thuê nhà ra, khiến miệng Chu Lạc há to tới nỗi có thể nuốt gọn một quả trứng gà. Mức giá đó, mặc dù hơi cao hơn so với dự định của cô, nhưng đối với căn phòng này, chắc chỉ được coi là con số lẻ mà thôi.
Chu Lạc đã qua thời thiếu nữ mơ mộng từ lâu, cô nói thẳng: “Nói đi, phòng ở hay chủ nhà có vấn đề?”.
Cô bạn cùng trường cười, lại lắc đầu, “Làm lãnh đạo rồi khí chất quả có khác, tớ không thể chơi trò úp mở được nữa rồi. Chủ nhà và phòng ở đều không có vấn đề, chỉ có khách thuê nhà có vấn đề thôi”.
Chu Lạc tròn mắt, đưa tay chỉ vào mũi mì


Polly po-cket