XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dục Vọng Của Người Chinh Phục

Dục Vọng Của Người Chinh Phục

Tác giả: Đinh Mặc

Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015

Lượt xem: 1342412

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2412 lượt.






TƯ LỆNH ĐẠI NHÂN
Khoảng nửa giờ sau, Hứa Mộ Triều nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh bên ngoài toa xe, đã đến nơi mai phục.
Cô hết lo sợ, thần thái tự nhiên thay đổi.
“Sẽ có đánh nhau. Anh bảo trọng nhé.” Cô chậm rãi đứng dậy, cười với người đàn ông bị xích, “Anh cũng là chiến lợi phẩm của tôi.”
Người đàn ông ngẩn người ra, dùng ánh mắt tò mò nghiên cứu cô: “Cô là loại người nào vậy? Một người đàn bà phản bội con người sao?”
Trong ánh sáng của hoa lửa, Quan Duy Lăng nhìn thấy cô gái lính đánh thuê đang dựa lưng vào cửa xe chở tù, đầu cúi gằm, không trông thấy được biểu cảm của cô.
Anh lập tức vọt tới.
Cô gái nhìn anh, đôi mắt trong suốt sáng ngời. Đôi mắt cô khiến cho lòng anh hơi xao động nhưng đêm nay anh không thể mang cô chạy trốn được.
Khi Quan Duy Lăng vọt tới gần liền thấy còng tay cô đã bị ai đó tháo ra, anh lập tức móc khẩu súng lục đeo bên hông đưa cho cô: “Cô chạy mau đi.”
Lúc này, cô gái đánh thuê ngây người ra một chút rồi hỏi: “Anh thì sao?”
Anh trả lời: “Tôi phải giết phạm nhân trước.” Anh không nhìn cô nữa, đá vào cửa toa xe.
Cửa toa xe mở rộng, xung quanh đạn pháo nổ vang trời, làm cho toa xe run lên từng chập. Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trầm tĩnh như nước. Đôi mắt anh ta dừng lại trên khẩu súng trên tay Quan Duy Lăng.
“Tư lệnh đại nhân, theo mệnh lệnh tôi nhận được, trong tình huống nguy cấp, tôi có quyền xử bắn ngài ngay tại chỗ.” Quan Duy Lăng chĩa súng vào đầu anh ta.
Người đàn ông được gọi là Tư lệnh kia nhẹ nhàng cười, ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng: “Loại như ngươi mà cũng muốn lấy mạng ta sao?”
Ngữ khí tràn ngập sự khinh bỉ, giống như người bị chĩa súng vào đầu không phải là anh ta mà là Quan Duy Lăng.
Trên trán Quan Duy Lăng một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, ngón tay anh siết nhanh cò súng.
Nhưng sau lưng anh đột nhiên ớn lạnh, cảm giác được có người đang tới gần. Anh chưa kịp xoay người thì một cảm giác lành lạnh quen thuộc đã áp vào gáy anh.
Sau lưng?
Sao lại thế được? Sau lưng anh không phải là cô gái kia sao?
Anh cứng ngắc quay đầu, rõ ràng là cô gái con người kia lúc này lại nắm khẩu súng lục nhắm ngay vào đầu anh, nụ cười của cô trong bóng đêm mang ra vẻ xin lỗi: “Thiếu tá, anh thật sự là một thanh niên tốt… Tôi xin lỗi, anh mau gọi binh lính của mình hạ vũ khí đầu hàng đi.”
Cô nhìn về phía người đàn ông bị xích, nhướng mày: “Anh là tư lệnh à?”
Bên ngoài xe, thú binh trói Quan Duy Lăng đang tức giận lại, người đàn ông được gọi là Tư lệnh im lặng không trả lời.
Hứa Mộ Triều giận dữ, trong quân đội của con người, cấp bậc Tư lệnh ít nhất cũng là quân hàm Đại tá quản lý một phân khu.
Một sỹ quan cao cấp tại sao lại bị đồng đội của mình đối xử tàn nhẫn như vậy.
Mà nguyên nhân gì thì cô cũng chả quan tâm. Tư lệnh à – cô nên đòi bao nhiêu tiền chuộc đây? Phát tài thiệt rồi.
Hứa Mộ Triều ngồi trên lưng Bạch hổ ngủ gà ngủ gật.
Đại Vũ an bày mọi sự thoả đáng xong liền kích động chạy tới gào lên với cô: “Đội trưởng, phát tài rồi!”
Hứa Mộ Triều trợn mắt nhìn anh, Đại Vũ đưa cho cô một khẩu súng ngắm tia laser quý giá: “Bọn họ có nhiều đồ quý lắm, mớ vũ khí này có thể bắn được cả máy bay đó.”
Hứa Mộ Triều trước đó đã nhìn thấy trang bị của con người, cô lơ đễnh ngáp một cái: “Được rồi, tập hợp đi.”
50 thú binh chỉ bị thương nặng 3 người, không có ai bị giết. 20 binh lính con người đã tử vong 5 người. Những kẻ còn lại bị binh lính Bán thú trói chặt, bao vây lại.
Hứa Mộ Triều cưỡi bạch hổ tới trước mặt các tù binh, cao giọng hỏi: “Kẻ nào ra lệnh giết binh lính của ta?”
“Cánh quân này do ta phụ trách.” Quan Duy Lăng đứng dậy, thần sắc phức tạp nhìn Hứa Mộ Triều. Anh vẫn không thể tin cô gái con người này lại đứng về phía thú tộc phản bội con người.
Hứa Mộ Triều có chút tiếc nuối nhìn anh: “Thiếu tá, sau khi ngươi chết, ta hứa sẽ đưa tro cốt của ngươi về vùng đất của con người. Quân đội thú tộc ta ân oán rõ ràng, khoan hồng độ lượng. Ta sẽ tha mạng cho những binh lính khác.”
Quan Duy Lăng không hé răng, mấy tên thú binh tiến lên lôi anh đi. Bên cạnh đã có vài binh lính nhao nhao đứng lên, bỗng nhiên có người hô to: “Không phải là thiếu tá hạ lệnh.”
Hứa Mộ Triều đánh mắt, Đại Vũ lập tức cho người lôi binh lính vừa nói ra trước mặt cô. Người lính đó phẫn nộ nhìn cô: “Là thiếu uý Tống Huyên cùng thú binh nảy ra xung đột. Bất đắc dĩ chúng tôi mới giúp hắn thoát thân. Các thú binh kia cũng là bị hắn và đồng bọn giết. Ngày đó thiếu tá không ở trong quân đội.”
Hứa Mộ Triều cảm thấy điều này thật là khéo. Cô thật sự không muốn giết Quan Duy Lăng. Cô nhìn khắp bốn phía, nhanh chóng tìm ra khuôn mặt phủ đầy bụi bặm của Tống Huyên: “Là hắn sao?”
Mấy người lính lập tức gật đầu. Quan Duy Lăng vẫn không hé răng.
Tống Huyên lập tức bị lính Bán thú dẫn tới, hắn hung tợn quát lên: “Các ngươi có biết ta là con ai không? Con tiện nhân này dám phản bội đi theo thú tộc? Ta vừa rồi còn chưa có cưỡng…”
“Ồn ào quá đi!”