
Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng
Tác giả: Đinh Mặc
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 1342406
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2406 lượt.
ề. Trong đầu Hứa Mộ Triều hiện lên hình ảnh anh cùng với thư thú dây dưa, đúng là không nói nên lời.
Cô mở cửa vào phòng, đúng lúc gặp ông bác sĩ già Bán thú có tính cách ấm áp, lương thiện đang bước ra từ phòng khách, ông vội nghiêm chỉnh báo cáo với cô.
“Đại nhân, miệng vết thương của cậu ta đã được xử lý. Tuy vết thương rất nặng nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn.” Ông bác sĩ già suy nghĩ một chút nói thêm, “ Thân thể cũng đã được lau rửa sạch sẽ… chỉ là cậu ta còn rất suy yếu, đại nhân ngài, ngài…”
“Ta? Ta làm sao?” Hứa Mộ Triều không tỏ thái độ gì, lại gần nhìn ông bác sĩ già.
Có thể ông bác sĩ già đã nghe những lời đồn đại, cho rằng đội trưởng đã rất nóng lòng, liền tự trách mình nhiều chuyện. Ông thầm thở dài, vội vàng khúm núm rời khỏi phòng.
Trong tòa nhà vốn là biệt thự của một quý tộc, tòa nhà tinh xảo màu cà phê, bên ngoài trải rộng dấu vết đạn bom. Hứa Mộ Triều ở trong căn phòng trên lầu 3. Cửa phòng khách mở ra, cô trông thấy ánh mặt trời màu vàng nhạt chiếu trên giường lớn, người đàn ông kia nằm trong chăn trắng toát vẫn không nhúc nhích.
Đúng là cô rất rảnh hơi, tốt bụng. Cứu anh ra, lại chữa trị cho anh. Vì trong lòng cô vẫn xem con người là đồng loại, không muốn tổn hại họ, cho dù anh là phạm nhân.
Cả người cô đều bốc mùi nên vội vàng bước vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay áo ngủ thoải mái, cô ngồi xuống ghế sofa mở tivi lên xem tin tức.
Kênh của thú tộc vẫn là bài giảng về cách làm thế nào nâng cao xác suất thụ thai thành công bằng hình ảnh thực tế. Cô chuyển đến kênh của Đế đô, kênh này cô đã rất vất vả mới bắt được tín hiệu. Dù sao con người và thú tộc cũng đã cắt đứt phương thức liên lạc để phòng ngừa lẫn nhau.
Phát thanh viên xinh đẹp vui sướng đưa tin về tiền tuyến phía Tây, quân đội của con người đã chiến thắng quân đoàn zombie, chém được thống soái của zombie. Con người đạt được thắng lợi mang tính quyết định này, chiến tuyến đã được đẩy xa thêm 50km về phía tây.
Hứa Mộ Triều kinh ngạc, zombie gần đây đánh đấm kiểu gì vậy?
Nhưng cô cũng rất mong đợi kết quả như vậy. Tuy rằng con người sau khi toàn thắng sẽ toàn lực đối phó người thú nhưng khi nghĩ đến năm đó tình cảnh zombie làm cho sinh linh đồ thán, cô vẫn mong con người chiến thắng.
“Con người lại thắng sao?” Một giọng nói trầm thấp vang lên, xuyên qua màn đêm hơi khàn khàn, nhưng lại có vài phần gợi cảm.
Cô đi vào phòng khách, thuận tay mở đèn: “Chiến thắng nhỏ mà thôi.”
Khuôn mặt anh ban đầu chôn sâu dưới gối, giờ đây quay đầu nhìn thẳng vào Hứa Mộ Triều. Anh có vẻ đăm chiêu nói: “Cô hy vọng bên nào thắng?”
Hứa Mộ Triều nhìn rõ mặt anh, lại ngẩn người ra.
Trước mắt cô thật sự là ông chú nhếch nhách kia sao?
Đây rõ ràng là một người đàn ông trẻ tuổi cực kỳ đẹp trai, cùng lắm là 25-26 tuổi. Ánh đèn nhu hòa hắt lên mặt anh, làm cho Hứa Mộ Triều nhìn rõ được hình dáng khuôn mặt cân đối cùng với vẻ đẹp trai chết người của anh. Cùng với đôi mắt đen thăm thẳm, tựa như hồ sâu không đáy, toát ra ánh sáng trầm tĩnh băng lạnh.
Một người thanh niên anh tuấn như thế sao lại là một kẻ tù tội nhếch nhác te tua được?
Đối diện với một thanh niên có dung mạo đẹp xuất chúng, vô cùng hợp với khẩu vị đàn ông của mình, trong đầu Hứa Mộ Triều còn chưa nghĩ ra cái gì thì dục vọng trong cơ thể đã trào dâng.
Sắc mặt cô liền trầm xuống.
Anh cũng nhìn cô chăm chú.
Đối với việc nam nữ, Hứa Mộ Triều chỉ có một chút tình cảm thầm mến hồi đại học, chứ chưa bao giờ gặp được một thanh niên nào khiến cho cô động lòng thật sự. Cho nên kinh nghiệm của cô vô cùng ít ỏi. Vì vậy đối với dục vọng của cơ thể mình, cô hơi bực bội. Nhưng cô không chú ý tới thanh niên kia cũng nhìn chằm chằm vào mảng da thịt tuyết trắng mà áo ngủ của cô để lộ ra.
“Anh ngủ đi.” Hứa Mộ Triều xoay người bước ra ngoài. Anh ta là phạm nhân của cô, trước mặt anh cô lại lộ ra chuyện xấu.
Cảm giác sỉ nhục kia cô quyết không thể để phát sinh lần thứ hai.
Lại nghe thấy anh lầu bầu trong cổ họng: “Thân là một người bán thú, cô đè nén cũng rất khổ sở phải không?”
Có lẽ vì còn yếu nên giọng nói của anh có chút uể oải, lại thêm trầm thấp đầy mê hoặc: “Khuất phục bản năng cùng với gien, có gì phải xấu hổ? Tôi đối với cô cũng có dục vọng. Có lẽ… chúng ta thử một lần chứ?”
Hứa Mộ Triều quay đầu nhìn anh.
Anh vừa nói gì? Anh cũng có dục vọng với cô? Thử một lần sao?
Từng đợt sóng to gió lớn mãnh liệt dập vào cơ thể Hứa Mộ Triều. Đối với đề nghị của anh, phản ứng đầu tiên của cô là kiên quyết cự tuyệt. Khi nhìn đến đôi mắt trầm tĩnh của anh, cô lại chần chừ.
Dục vọng dường như càng ngày càng mãnh liệt hơn thì phải? Hai ngày nay, cô tiếp xúc với đàn ông con người, cảm giác như
bị dày vò càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí thỉnh thoảng còn cảm thấy đầu váng mắt hoa. Cảm giác này vô cùng nguy hiểm.
Bên cạnh cô toàn là người thú. Nếu có một ngày, cô không thể khống chế dục vọng của mình, chẳng lẽ cô sẽ cùng người thú…? Người đàn ông trước mặt này tuy lai lịch không rõ ràng,