XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đừng Buông Tay Em

Đừng Buông Tay Em

Tác giả: Tuyết Tiểu Thiền

Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015

Lượt xem: 1341048

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1048 lượt.

học, nhưng không, tôi không đi. Việc này thật chẳng ra sao!
Dựa vào cái gì chứ!
Càng cố gắng, tôi lại càng cảm thấy lạnh nhạt, tôi đã mấy lần tìm Sở Giang Nam, còn Sở Giang Nam thì lần nào cũng rất khách khí với tôi, đúng vậy, rất là khách khí.
Cái sự khách khí ấy thật lạnh nhạt, chào cậu, cảm ơn, tạm biệt. Mỗi lần đều là những từ đại loại như vậy, hàm ý của mỗi câu mỗi từ mang tính khách khí rất cao, cao đến mức tôi muốn khóc lên mà thôi.
Hắn không yêu tôi. Đúng vậy, chỉ có không yêu mới có kiểu khách khí như vậy chứ, có lần tôi nhìn thấy hắn và Vu Bắc Bắc đi dạo cùng nhau, còn quàng tay qua eo Vu Bắc Bắc nữa, tôi tưởng tượng hắn quấn lấy Vu Bắc Bắc, nhất định là rất say đắm, và chắc chắn là không có sự khách khí, nhưng bây giờ thì hắn khách khí với tôi như vậy đấy.
Thậm chí có lúc hắn hỏi tôi: “Bạn có việc gì không?”.
Còn có câu nào đáng sợ hơn câu hỏi này nữa?
“Bạn có việc gì không?”. Tôi thì còn có việc gì được nữa. Việc của tôi chính là hắn, đó là muốn quấn quýt bên hắn, tôi không có cách nào để không đến thăm hắn, để nhìn hắn một lát, đó chính là thiên đường và cũng chính là địa ngục. Dường như tôi nợ hắn vậy, thích là vậy nhưng lại chẳng có cách gì, trong khi tôi lại không có chút cảm giác nào với những đứa con trai khác.
Sau khi lên đại học, người theo đuổi tôi rất nhiều, nhưng tôi chẳng để ý đến ai cả.
Một người cũng không để ý đến.
Lũ con trai ấy chẳng thể có cái chất của Sở Giang Nam, cái chất đó là cái gì? Là khí chất? Hay một loại được khí chất sinh ra? Tôi cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy rằng chỉ trên mình Sở Giang Nam mới có, trên người người khác thì không, tôi nhìn hắn một cái cứ như là chết đi một lần.
Quả thực, Sở Giang Nam không biết, lúc hắn không hay biết, tôi thường hay đứng ở cửa khu ký túc xá nam trường hắn chỉ để nhìn hắn.
Tôi dùng điện thoại để chụp trộm hắn, sau đó rửa ra và ép thành móc đeo chìa khóa hay móc đeo di động, còn làm đề can hình Sở Giang Nam dán lên cặp sách, nhiều người còn lầm tưởng là diễn viên điện ảnh Hàn Quốc Bi Rain.
Đó là mối tình si mê cuồng dại, chỉ tôi mới biết được sự đau khổ của nó.
Lần đau nhất đó là lần tôi đi tìm hắn, hắn nói: “Bạn có việc gì không? Mình có hẹn với Vu Bắc Bắc rồi”.
Câu nói ấy như cứa vào tim tôi, như muốn tôi phải chết vậy. Mắt tôi không còn nước mắt, tôi quay người đi xuống lầu, không sớm không muộn liền va vào một đứa con gái.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thì hóa ra là Sách Nhan
Đó là lần đầu tiên tôi kinh ngạc vì vẻ đẹp của một đứa con gái.
Tôi cứ cho rằng mình là đẹp nhất, ấy vậy mà khi va phải Sách Nhan, tôi quả thực quá đỗi kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô ấy.
Đúng vậy, đó là người con gái đẹp biết bao. Thời tiết mùa đông lạnh giá đến thế, ấy vậy mà Sách Nhan lại mặc một chiếc áo bằng tơ màu xam xám rất mỏng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen, vòng eo cùng lắm vào khoảng sáu mươi phân, yêu khí toát ra ghê gớm, tôi nhìn thấy đôi giày bằng da dê màu đen của Sách Nhan, trên đó khảm một ít vụn kim cương, số vụn kim cương đó thật là đẹp.
Ngược lại, Sách Nhan cũng quan sát đứa con gái với mái tóc xoăn màu khói, mặc một chiếc áo len màu kem đi cùng một chiếc quần màu xanh bộ đội là tôi.
Chúng tôi gần như cao bằng nhau, đều một mét bảy mươi mốt, bảy mươi hai gì đó.
Cả hai cùng nở nụ cười với đối phương.
Sau đó, Sách Nhan dùng một câu trong bộ phim cũ có tên Truy bắt để nói với tôi: “Em là kẻ đồng lõa với tôi”. Lần đầu tiên nhìn thấy Khả Liên, cô ấy đã có cái cảm giác đó rồi, cô ấy là kẻ đồng lõa với Khả Liên.
Còn câu nói nào gây phấn khích hơn câu nói này không?
Bởi nó được sử dụng một cách rất tinh tế, hợp với không gian và thời điểm, em là kẻ đồng lõa với tôi.
Nhưng Khả Liên đã biến nó thành một câu nói khác: “Không, cả hai chúng ta đều là kẻ chủ mưu”.
Qua câu nói ấy, Sách Nhan biết rằng mình đã gặp phải một đứa con gái thông minh tuyệt đỉnh, vì thế, trong cái ngày hai đứa gặp nhau, nửa đêm Sách Nhan gửi tin nhắn cho Khả Liên: “Hình như tôi nhìn thấy một mùa xuân với trăm hoa đua nở, và mùa xuân ở đây chính là em”.
Tôi trả lời rằng: “Trong bông hoa rực rỡ đang hé nở của em cũng có chị”.
Đây gọi là kẻ tung người hứng, một người cô đơn là tôi, một người với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành là Sách Nhan, gia thế hai người rồi thì sự tài hoa đều giống nhau, một người thì hát rock, một người thì vẽ tranh ấn tượng, chúng tôi rất nhanh trở thành bạn tốt của nhau.
Tôi thấy rằng mình rất may mắn, vì chẳng hiểu sao lại gặp được một người chị tốt đến vậy?
Bởi vì có tiền, nên cả hai thường đi mua sắm ở các cửa hàng đắt tiền, Nhất Trịch Thiên Kim, Yến Sa và Saiter là những nơi chúng tôi hay lui tới, chúng tôi gần như ở qua hết các khách sạn sang trọng đắt tiền ở gần đây.
Tôi tìm được sự cân bằng ở đây, Sách Nhan xuất sắc là vậy nhưng lại rất thích tôi, mỗi khi chúng tôi đi dạo trên phố, bọn con trai, thậm chí cả bọn con gái đều phải quay đầu nhìn lại, chắc là bởi vì hai chúng tôi đều