Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Tác giả: Hữu Ảnh Vô Tung

Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015

Lượt xem: 1341015

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1015 lượt.

h tiền thuốc men của ai.
“Trần Diệu Thiên.”
“Vì cái gì là hắn?” Tôi không hiểu trừng lớn mắt.
“Uhm.” Anh gật gật đầu, “Cậu ta có thể giúp em. Hiện tại cũng chỉ có cậu ta là có thể giúp em. Nếu không anh giúp em liên hệ cậu ta nhé?”
“Này. . . . . . Hay là thôi đi. . . . . . Như vậy phiền toái hắn cũng không hay lắm. . . . . .” Lấy chuyện như vậy đi nhờ vả người không thường xuyên lui tới thì ngượng ngùng lắm a. Hơn nữa, chỉ cần vừa tưởng tượng đến Trần Diệu Thiên là tôi càng cảm thấy không có cách nào mở miệng.
“Hành vi bọn họ chính xác là xâm phạm quyền lợi của nhà em. Không nói đến ảnh hưởng của bản thân, nếu ánh nắng bị che, khu đất kia của bọn em sẽ bị giảm giá trị, về sau giá bán sẽ không cao được.” Anh thật sự phân tích cho tôi nghe dưới con mắt của một thương nhân đặc biệt khôn khéo cùng cẩn thận, “Kỳ thật tình huống này trước kia cũng có xảy ra, bình thường nhà xây dựng sẽ tiến hành đền tiền bồi thường cho hộ dân. Nhưng Vạn Lợi thế lực mạnh, quyết định ngang ngạnh với bọn em, nói rõ chính là ỷ thế hiếp người. Trần Diệu Thiên làm trong khách sạn cùng sòng bạc, trong hắc đạo cũng có thế lực nhất định, hơn nữa, sắp tới tập đoàn bọn họ tính toán đầu tư xây dựng câu lạc bộ đêm, đất đã muốn mua xong, kiến trúc trước nhà em là công trình bọn họ đấu thầu.”
“Chính là. . . . . .” Tôi có chút do dự hỏi, “Anh cảm thấy hy vọng hắn hỗ trợ có lớn không?”
Lí Minh Ngôn đang chuẩn bị nói gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên, anh tiếp điện thoại, “Uhm. . . . . . Được. . . . . . Được. . . . . . Có thể. . . . . .”
“Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến liền.” Anh buông điện thoại mỉm cười nhìn tôi, “Trần Diệu Thiên nói có người muốn gặp anh. Chúng ta cùng đi thôi, vừa lúc em có thể nói chuyện đó với cậu ta.”
Tôi rất muốn nói em thật sự không muốn đi nhưng cuối cùng vẫn theo Lí Minh Ngôn lên xe, loại tâm tình rối rắm này thật sự là làm dạ dày người ta đau! [Sun: cái đó gọi là sức hút của mĩ nam đó chị ~^o^~'>
Nhớ lại lúc nãy bị những người đó vô duyên cớ vô cớ khi dễ là tức giận, nhất là nhớ tới thương thế của hàng xóm khi nãy, quả thực nhìn thấy ghê người. Chẳng lẽ chúng tôi sẽ tùy ý để đám người kia coi chúng tôi là tượng đất mà đạp dưới nền đất sao? Nếu về sau xảy ra tranh chấp mamy bị nguy hiểm làm sao bây giờ? Nếu mamy bị người đánh? Tôi cũng không phải con nít, về chuyện này mà da mặt mỏng ngượng ngùng thì sao này xảy ra chuyện lớn hơn thì làm thế nào?
Nửa giờ sau tôi đi theo Lí Minh Ngôn tới khách sạn Diệu Thiên. Bất tri bất giác tôi đi chậm lại, tưởng tượng đến là có chuyện phải cầu cạnh người ta giúp đã là lòng tôi đã nặng trịch, đi cũng không thoải mái. Lí Minh Ngôn tựa hồ là cảm thấy tôi không thích hợp, đột nhiên dừng bước, nhìn tôi cười nói, “Tất cả mọi người là bạn học, không cần khẩn trương. Lần trước em cũng gặp qua cậu ta rồi mà?”
Đâu chỉ lần trước gặp qua, gặp qua vài lần rồi, tôi còn lần cuối cùng gặp mặt tôi đã làm chuyện thiếu đạo đức mà. Người ta chỉ nhắn một tin nhắn đến, tôi trực tiếp đem pin đều tháo ra. Hiện tại một cần người ta hỗ trợ lại tìm tới cửa. . . . . . Tôi thật đáng khinh!
“Không tiện mở miệng thì anh sẽ giúp em.” Lí Minh Ngôn đưa tay nhẹ nhàng đặt ở tôi đầu, mỉm cười hai mắt cổ vũ nhìn tôi, ngữ khí thực nhu hòa, “Ai cũng không phải vạn năng. Muốn sống trong xã hội này rất nhiều lúc phải nhờ người ta giúp đỡ, rất nhiều người chỉ sợ tìm không thấy người đỡ đầu. Chỉ cần quen thì tốt rồi.” Dưới ánh mắt cổ vũ của anh, tựa hồ tôi cũng bình tĩnh được không ít.
Nhưng mắt thấy sắp đi đến cửa phòng, tôi lại một lần mãnh liệt muốn trốn. Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ!
Ngay tại tôi nhịn không được sắp độn thổ, cổ tay đã bị Lí Minh Ngôn cầm. Anh mở cửa lớn, cứ nắm tay tôi như vậy mang tôi đi vào……….
Trước mắt tối thui, tôi mới vừa thầm cảm thấy được như vậy thực an toàn, ánh đèn bỗng nhiên “Ba!” “Ba!” “Ba!” “Ba!” đều bị mở ra .
Nhất thời, bốn phía sáng như ban ngày.
Đây là một gian phòng khiêu vũ xanh vàng rực rỡ siêu to siêu xa hoa.
Tôi bị Lí Minh Ngôn nắm tay, ngơ ngác đứng dưới một ngọn đèn treo thủy tinh thật lớn.
Trên sô pha đối diện, Trần Diệu Thiên kiều chân bắt chéo, một tay cầm một ly rượu, một tay ôm một mỹ nữ, trên đùi còn vài mỹ nữ nằm sấp úp, quần áo hắn hỗn độn, trên mặt tình ý vẫn còn chưa hết. Xem như tôi đã cảm nhận được cuộc sống của kẻ có tiền rồi, đúng là thiên đường nhân gian.
Lí Minh Ngôn nhẹ nhàng mang tôi lên trước, cười nói, “Quách Chân Tâm, bạn tiểu học của tôi cùng Diệu Thiên.”
Nam nhân trong phòng phát ra tiếng cười, “Hôm nay có phải là ngày họp lớp của các cậu không! Lúc nãy Diệu Thiên cũng dẫn theo một người đến đây nói là bạn tiểu học của các cậu.”
Đúng lúc này, một nữ nhân từ sô pha đứng lên. Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn màu ngà, trên cổ là vòng cổ trân châu loá mắt, một mái tóc xoăn đen mê người bồng bềnh thả xuống đầu vai.
Chân mang giày cao gót cô ấy tiêu sái đi lại đây.
Cô ấy càng đến gần tôi càng cảm thấy được mình càng thu nhỏ lại một chút. . . . . .
Cô ấy càng xinh đẹp làm cho người ta không mở mắ