
Tác giả: Hữu Ảnh Vô Tung
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134958
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/958 lượt.
t ra thì tôi càng cảm thấy mình trong suốt gần như sắp trở thành tro bụi. . . . . .
Lúc khoảng cách giữa cô ấy vài Lí Minh Ngôn chỉ cách có một bước, tôi cảm thấy tôi đã hoàn toàn hèn mọn nằm bẹp dưới nền đất, vô cùng muốn biến mất!
Theo bản năng gục đầu xuống, tôi liếc xem trang phục trên người mình, áo ba-đờ-xuy dày, giày bốt cao, một thân bụi bặm không chút nhan sắc. . . . . . Còn có thân hình này, người cao mã đại, lưng hùm vai gấu, tứ chi tráng kiện. . . . . .
Vì cái gì gặp mặt sau nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn như cũ là một công chúa cao cao tại thượng, mà tôi vẫn giống như cũ uất ức lôi thôi một thân a.
. . . . . . Tôi thật sự muốn chết! ! ! ! !
Lưu Tuệ giơ một ly rượu lên chào Lí Minh Ngôn, khóe môi gợi lên độ cung mị hoặc, nói, “Đã lâu không thấy.”
Một chút lôi thôi
Vì sao sau bao nhiêu năm mới gặp lại, cô ấy vẫn cao cao tại thượng giống một nàng công chúa, còn tôi vẫn chịu uất ức như cũ.
………..Tôi thật sự là muốn chết a!!!
Lưu Tuệ hướng về phía Lí Minh Ngôn đưa lên chiếc ly có đế dài, khoé môi gợi lên độ cong dụ hoặc nói “Đã lâu không gặp!”
Lí Minh Ngôn đang nắm tay tôi, trong nháy mắt hình như tay của anh nắm chặt hơn một chút, giống như một phản xạ có điều kiện vậy. Tôi lặng lẽ đảo mắt qua anh, phát hiện biểu tình bình tĩnh thường ngày của anh giờ đây lại có chút hoảng hốt và thất thần. {hana: có JQ}
Lòng tôi thình lình nhói đau một cách khó hiểu!
Vì sao tôi lại phải ở giữa hai người và có bộ dạng đáng thương thế này? Vì cái gì mấy người muốn mình nổi bật còn tôi thì mờ nhạt như vậy!
“Được rồi, đừng đứng mãi thế, ngồi xuống đi.” Bên kia sô pha tiếng Trần Diệu Thiên đột nhiên chen vào. Cậu ta dùng ánh mắt trêu tức nhìn chúng tôi, quơ quơ chiếc ly thuỷ tinh để dài bên trong chứa một chút rượu vang, khoé môi khẽ nhếch “Đêm còn dài, có gì từ từ tán gẫu cũng được mà.” Nói xong ngửa cổ đem ly rượu uống cạn.
“Trần đại gia của chúng ta không hổ danh là làm trong ngành giải trí, thật biết khuấy động đi.” Lưu Tuệ xoay người, đi đến một bên sô pha. Ý tưởng chào hỏi của tôi cuối cùng đành từ bỏ. Lí Minh Ngôn cũng vỗ vỗ vai tôi cười nói “Ngồi đi.” Nói xong anh đi đến phía Trần Diệu Thiên. Tôi biết, anh là cố ý muốn mang tôi tiếp cận Trần Diệu Thiên.
Tôi nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Lí Minh Ngôn, Đối với Trần Diệu Thiên, tôi vẫn là ôm một tư tưởng như lúc nhỏ, hiện tại lại phải… ai, mẹ nó, thật sự làm người ta phiền chán a! {hana: lần đầu tiên nói bậy.. chính xác là viết bậy oa oa}
Lí Minh Ngôn ngồi xuống bên cạnh Trần Diệu Thiên, tôi cũng ngồi xuống bên cạnh Lí Minh Ngôn thì anh đột nhiên giữ chặt ống tay áo tôi, cười nói “Ngồi đi.” Mà vị trí anh muốn tôi ngồi là…. ở giữa anh và Trần Diệu Thiên.
Tôi đành kiên trì ngồi xuống.
Lí Minh Ngôn lấy thuốc lá, rút hờ một điếu mời Trần Diệu Thiên, sau đó chính mình cũng châm một điếu. Anh hít một hơi, thấp giọng cười nói “Cậu nhóc này đúng là không được rồi, nói là có điều bất ngờ đặc biệt, thì ra là thế à.”
Trần Diệu Thiên đẩy người con gái đang ngồi bên cạnh đi, cậu ta rút thuốc, đưa người về phía trước rót cho Lí Minh Ngôn một ly rượu vang, hít một hơi thuốc, cười nói “Bất ngờ quá còn gì? Muốn trả lại cho anh.”
“Trả cho tôi?” Lí Minh Ngôn khó hiểu nhìn phía cậu ta.
Trần Diệu Thiên giơ ly rượu lên là tư thế cheers với anh, Lí Minh Ngôn lập tức nâng ly, hai người nhẹ nhàng chạm ly, thanh âm thanh thuý của hai chiếc ly thuỷ tinh chạm vào nhau khiến rượu bên trong hơi sánh lên. Mà tâm tình của ta cũng đang cuộn sóng sánh giống chất lỏng trong ly. Tôi thật không biết tôi giống cái đinh ốc ngồi ở giữa này làm gì! Giống như một chướng ngại vật a!
Trần Diệu Thiên nhấp một ngụm, buông ly xuông, ánh mắt nhìn Lí Minh Ngôn có chút ý vị thâm trầm, cậu ta cười như không cười nói “Tôi chính là người có ân phải báo, anh đã cho tôi một ngạc nhiên bất ngờ vậy tôi đương nhiên cũng phải tặng anh một ngạc nhiên a.”
Trong mắt Lí Minh Ngôn hiển hiện một tia khó hiểu, nhưng anh cũng bình tĩnh rất nhanh, cười cười tự giễu nói “Bất ngờ này cũng lớn quá đi.”
“Hai người đang nói chuyện gì bí mật thế?” âm thanh của Lưu Tuệ đột nhiên truyền đến, “Em cũng muốn nghe.” Cô ngồi vào phía bên kia của Trần Diệu Thiên, chớp chớp mắt, vẻ mặt tràn đầy hứng thú nhìn bọn họ.
Cô nghiêng người, đem tóc đen cuộn sóng vén sang một bên vai, làm hiện ra bờ vai thon và xương quai xanh trắng nõn, mà bên dưới xương quai xanh một chút chính là đôi bồng đào như ẩn như hiện. Cô ấy thật là… nói thế nào đây, làm cho người ta có ý muốn xé hết quần áo của cô ấy xuống a!
Lí Minh Ngôn cười cười “Chưa nói gì!” Anh vỗ vỗ vai tôi, nhìn về phía Trần Diệu Thiên nói, “Quách Châm Tâm có chút việc cần cậu giúp đỡ.” Thèm vào, sao tự nhiên chủ đề lại chuyển về phía tôi thế này. Trái tim hơn trấn định của tôi phút chốc lại chịu kích thích.
“Ồ?” Trần Diệu Thiên hơn nhướn mi, giống như lúc này mới nhìn thấy tôi. Cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới một lần sau đó cười nói “Này đúng là người tốt số, vẫn