
Tác giả: Hữu Ảnh Vô Tung
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134967
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/967 lượt.
hơi mới mở tin nhắn.
“Em làm tổn thương tình cảm của anh. Làm tổn thương trái tim của anh. Vì sao em không xóa đi trí nhớ của anh?”
“Anh nguyện ý cho em tình yêu nhiều nhất trên đời này, vì sao em không cần? Anh muốn thương em, sủng em, cho em kiêu ngạo cho em ương ngạnh, vì sao em không chịu? Anh có thể cho em rất nhiều tiền, anh có thể đem tất cả của anh đều cho em, vì sao tất cả em đều không cần……….”
Di động lại vang lên, là một tin nhắn mới đến.
“Vì sao?”
“Bởi vì em đó. Ánh mắt em đơn thuần sáng ngời, giống như cổ tích!” Anh không hề chớp mắt nhìn tôi, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
Tôi ngượng ngùng cúi đầu xuống, muốn nói gì lại không thể nào mở miệng.
Đêm đó, hai chúng tôi nằm ở hai mép giường. Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của tôi, ở giữa còn chất vào cái gối gối đầu. Trong đầu tôi tất cả đều xoay quanh những tin nhắn mới lúc nãy của Trần Diệu Thiên, trong lòng lại nảy lên từng đợt chua xót khôn kể.
Trong lúc ngủ mơ, cảm giác có một vòng tay ôm lấy tôi, cái ôm này mang theo chút cảm giác mát, cảm giác không phải thoải mái nhưng tự nhiên mang theo chút cô đơn, tôi vô lực kháng cự.
Ngày hôm sau, bốn người đến sân bay, chị làm thủ tục, đêm đó mua vé máy bay trở về. Tôi cùng Lí Minh Ngôn cũng mua vé về đêm. Khi chia tay, chị kéo tay tôi, “Em gái, em nhớ kĩ là một người đàn ông hoặc là có thể cho em rất nhiều tiền, hoặc là có thể cho em rất nhiều tình yêu, em mới có thể suy nghĩ về anh ta. Trăm ngàn lần đừng làm ủy khuất mình!”
“Vậy chị với Võ Hi?” Tôi hạ giọng, lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi, chị em không phải đứa ngốc. Nhưng thật ra là em đó, còn nữa, đừng lúc nào cũng đem cảm xúc viết ở trên mặt cho người ta xem!”
Chị vỗ vỗ vai tôi, cười nói, “Bất quá đều nói người ngốc có phúc của người ngốc, em gái chị đơn thuần đáng yêu như vậy, nhất định sẽ có một người đàn ông yêu em đến nắm tay của em!”
“Chị em xinh đẹp thông minh như vậy, nhất định cũng sẽ có một người đàn ông tuyệt thế đến yêu! Cái loại cặn bã như Võ Hi này, chị mau đá hắn lăn đến đường chân trời đi!”
“Ha ha….” Chị cười vui vẻ, dùng sức gật đầu, “Biết rồi!”
Nhưng mà trước khi đăng kí, chị còn cùng Võ Hi lưu luyến không rời nói lời từ biệt, vẻ mặt nhu tình kia làm cho tôi có chút đau đau.
Chị ơi là chị, tuy rằng không rõ lắm là trong hồ lô của chị bán thuốc gì, nhưng trăm ngàn lần đừng để tình cũ không rủ cũng về nha!
Sau khi về nhà vài ngày, mẹ già cũng ba ba rốt cuộc cũng đã trở lại, mẹ già thừa dịp đêm dài đến phòng của tôi, truy vấn tình hình chiến đấu ở chung, khi tôi đem chi tiết bẩm báo hết cho mẹ thì vẻ mặt của mẹ lại còn bi phẫn hơn cả tôi!
“Con rể tốt của tôi cứ như vậy đã không còn, Chân Tâm, con đền cho mẹ đi!”
“Ặc, mẹ không cần che chở cho anh ta chứ! Con gái của em thiếu chút nữa là bị ‘cường bạo’ rồi đó!”
“Nếu nó không chịu trách nhiệm mới là đáng nói, nhưng Tiểu Thiên người ta còn ước gì được cùng con đến Cục dân chính, nó làm như vậy cũng là bình thường thôi!”
“Mẹ nghĩ gì vậy? Em muốn gả con ra ngoài muốn gần điên rồi.”
“Hắc, con không hề tìm được một thằng nào so sánh được với con rể Tiểu Thiên của mẹ, còn muốn gả ra ngoài à? Không có cửa đâu…….”
“Hừm………”
Từ sau ngày đó, tôi và Trần Diệu Thiên cũng không có liên lạc gì nữa. Đêm đó tin nhắn đến tôi không trả lời lại, anh cũng không gửi thêm nữa. Nếu anh biến mất khỏi thế giới của tôi thật như tôi hy vọng thì vì sao cả một buổi tối tôi đều không tự chủ được mà cầm di động, cứ mãi mở tin nhắn của anh lên xem. Vì sao tôi một bên xem một bên lại đau lòng, vì sao có đôi khi thậm chí tôi còn rơi nước mắt mãi…….
Vô số sự thật phũ phàng trên đường trưởng thành nói cho tôi biết là cổ tích thì không tồn tại trên thế giới thật này. Hoàng tử cũng không tồn tại, tất cả ảo tưởng tốt đẹp cũng sẽ chỉ làm cho mình càng trở nên buồn cười hơn mà thôi.
Lúc còn học đại học, tôi có thích một chàng sinh viên. Khi đó tôi cao chưa tới 1m6. Mà anh ta thì cao to, đứng trong đám đông cũng không bị bao phủ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy ngay. Mà bóng dáng của anh ta cũng làm cho người ta nghĩ đến một câu thành ngữ, ‘ngọc thụ lâm phong’. Thành tích của anh cao lắm, còn được đại diện cho sinh viên cả nước nhận bằng khen. Khi tôi đi đến phòng tự học thì chỉ cần có đề mục không hiểu đến hỏi anh, anh sẽ kiên nhẫn giảng giải.
Năm đó có diễn xuất văn nghệ, từng khoa đều phải có tiết mục. Vì sinh viên khoa kĩ thuật quả thật rất ít, nên cơ hồ là nữ sinh đều phải ra trận tập thể. Vốn dĩ tôi cảm thấy rõ ràng chuyện này là tự chuốc lấy nhục nên sống chết tôi cũng không chịu, nhưng khi anh đến khuyên thì kết quả thay đổi. Anh nói với tôi, phải tin tưởng vào chính mình. Anh nói béo thì thế nào, béo cũng là một dạng đẹp đặc biệt. Những cô nàng mập mạp đều thường thường là thiện lương đáng yêu. Anh dùng một đôi mắt nhiệt tình mà cổ vũ tôi, hãy dũng cảm đi ra ngoài, làm cho mọi người đều nhìn thấy em nở rộ sáng rọi.
Một giây ấy, tôi bị ánh mắt của anh làm cảm động.
Tôi cõi lòng nhiệt tình tham gia biểu diễn văn nghệ, trong quá trình diễn tập kh