
Tác giả: Lâu Vũ Tình
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 134822
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/822 lượt.
còn trông chờ đáp án kia, suy nghĩ của cô vừa được khai thông– đúng rồi, nếu không lay chuyển được tảng đá kia, cô không ngại phải nhờ đến đứa trẻ này đâu!
“Tiểu Tinh, mẹ nuôi nói thầm với con, con không được nói cho mẹ nha!”
“Vâng.”
“Thực ra, bác sĩ thúc thúc kia là người trong lòng của mẹ con, nhưng con không biết đâu, mẹ con nhát gan lắm, thậm chí nhìn thấy con gián cũng sẽ gào thét đến chói tai, đương nhiên không dám nói cho người ta biết rồi! Sau đó người kia không biết, mẹ con cũng rất buồn, buồn lắm đó, bình thường vẫn thường trốn trong góc mà lén lút khóc lóc đó.”
Thì ra, bác sĩ thúc thúc kia, chính là người mẹ luôn nhớ nhung, người khiến mẹ mỗi buổi tối đều trốn trong chăn khóc trộm!
“Vậy…… Người kia có thể không thích con không?”Người đó rất quan trọng với mẹ, nhỡ đâu người ta không thích cậu, có phải mẹ cũng sẽ không cần cậu nữa không?
“Đương nhiên sẽ không rồi! Tiểu Tinh của chúng ta đáng yêu như vậy.” Ôm tiểu soái ca một cái, hôn cậu vài cái tiếp tục chứng minh.“Tiểu Tinh có phát hiện ra không, con và bác sĩ thúc thúc đó rất giống nhau, hắn làm baba của Tiểu Tinh thì thật tốt, cùng nhau đi trên đường, mọi người sẽ nói hai cha con nhà này rất đẹp trai, Tiểu Tinh không muốn có ba ba sao?”
Nếu là ba ba như vậy…… Cậu đương nhiên là muốn rồi!
“Còn nữa, Tiểu Tinh không hy vọng mẹ con vui vẻ sao? Bác sĩ thúc thúc có thể làm cho mẹ con cười rất vui vẻ nha!”
Như vậy, mẹ sẽ không vụng trộm khóc lóc một mình nữa phải không?
“Tiểu Tinh dũng cảm như vậy, nhất định sẽ giúp mẹ, đúng không?” Cuối cùng là đòn kích tướng.
Tiểu Tinh nghiêm túc gật đầu.
Lá gan của mẹ nhỏ cũng không sao hết, cậu lớn rồi, sẽ giúp mẹ đánh con gián, cũng sẽ giúp mẹ vui vẻ.
Tuy rằng cậu chưa theo đuổi ai, không biết phải theo đuổi thế nào, nhưng những cô bé trong nhà trẻ rất thích gọi cậu đi chơi, mẹ nuôi nói đó là vì mấy cô bé đó thích cậu, muốn “theo đuổi” cậu, nếu đây đúng là việc theo đuổi kia, vậy cậu có thể hiểu được. Mẹ rất yêu cậu, cậu phải giúp mẹ theo đuổi người đàn ông mà mẹ thích.
Vận mệnh của con người rất kì lạ, cùng ở trong một thành phố, sáu năm chưa từng một lần gặp mặt, một khi đã đụng phải, tựa như gặp phải phép thuật, mặc kệ đi đến nơi nào cũng sẽ gặp được người đó, cho dù cố tình tránh xa cũng không có tác dụng.
Cô đã rất cố gắng áp chế mong muốn được gặp anh, cho nên nơi cô ở và nơi anh làm việc luôn bảo trì khoảng cách 10 tuyến phố, nhưng vận mệnh này thật biết trêu đùa, chọn đúng lúc người ta không phòng bị mà tấn công.
Đi tới địa chỉ giao hàng cho khách, đưa bữa trưa tới cho cả một văn phòng, đi ra khỏi tòa cao ốc, hơi nóng trực tiếp phả vào mặt khiến cô một trận choáng váng hoa mắt, cơ hồ đứng cũng không vững.
Đúng là đòi mạng, 36 độ thế này không đem người ta nướng lên thì cũng không thể không khiến con người bị cảm nắng.
Nhìn trái nhìn phải, phía trước có một quán cơm đơn giản, cô không suy nghĩ nhiều liền tiến vào, ánh mắt kiếm tìm bàn trống thích hợp.
“Xin lỗi……” Trừ câu xin lỗi, cô không biết còn có thể nói gì nữa.
“Ngồi xuống đi, anh phải đi bây giờ, sẽ không ai hiểu lầm đâu.” Người này siêu cấp không chịu được nóng, không có một mùa hè nào là không bị cảm, chỉ cần nhiệt độ không khí gần ba mươi độ, cô đã bắt đầu đau đầu, bây giờ loại thời tiết này quả thực có thể lấy sinh mạng của cô, cô lại tình nguyện đi ra bên ngoài, mặc kệ bị cảm nắng cũng không muốn ở cùng với anh, cô cũng có cá tính đấy chứ!
Cô lẳng lặng kéo ghế ra, ngồi xuống, sau mới hậu tri hậu giác mới phản ứng lại – anh vừa nói ai hiểu lầm cơ?
Phục vụ bước đến, anh theo bản năng đáp lại:“Cho cô ấy một ly ô mai ướp lạnh –” Dừng một chút, hình như có chút tự giễu lại tiếp tục:“Anh quên mất em không thích bị kiểm soát. Cần cái gì em tự gọi đi!”
“Tử Tu……” Anh còn nhớ rõ câu nói đả thương của cô trước kia sao? Bây giờ những lời này vào trong tai cô, từng chữ từng chữ giống như chiếc kim nhọn đâm vào trái tim, đau không kể xiết.
“Gọi đi, nhìn anh làm gì? Trên mặt anh không có menu đâu.”
Cô há miệng, cúi đầu lặp lại:“ Ô mai ướp lạnh……”
Phục vụ kỳ quái nhìn cô, cũng không nói gì, cầm lấy menu, có lẽ là cảm thấy cô rất kì lạ sao, cùng một điều giống nhau, tại sao lại khiến họ khó xử lo lắng lâu đến như vậy.
Cô cũng cảm thấy chính mình thật ngu ngốc, rõ ràng vẫn như vậy, vì sao lại phải để tâm vào chuyện rắc rối ấy, tự tìm phiền não rất lâu sau khi đi hết một vòng lớn cô mới phát hiện vẫn là muốn người kia.
Bá đạo của anh, kiểm soát của anh, cũng chính là những thứ cô muốn nhất, cũng là thích hợp nhất với cô, nhưng trước nay cô chưa hề nghiêm túc cảm nhận sự dụng tâm của anh, chỉ luôn nghĩ cách bài xích chúng.
Anh không quan tâm cô, cũng không để ý cô suy nghĩ thế nào, chỉ tự ăn phần cơm của mình, tay trái lật giở tạp chí, nhất tâm nhị dụng. Cô không tự giác bật thốt lên hỏi:“Anh– chưa ăn cơm sao?”
Đã hơn ba giờ chiều, bữa trưa đã qua lâu rồi, bữa tối thì lại quá sớm.
Anh luôn như thế, trước k