Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đừng Nói Lời Tạm Biệt

Đừng Nói Lời Tạm Biệt

Tác giả: Lâu Vũ Tình

Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015

Lượt xem: 134828

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/828 lượt.

ia thời gian đọc sách lúc nào cũng mãi mãi không đủ, người khác 24 giờ thì anh phải dùng tới 48 giờ, khi ăn cơm lại còn tranh thủ đọc sách, thường thường thực không biết vị. Khi đó cô thường hay làm loạn, muốn thử xem có phải anh chuyên tâm đến vậy thực không, đã đem cà rốt mà cả hai cùng chán ghét vụng trộm bỏ vào trong bát anh, anh căn bản không phát hiện ra, còn ăn rất nhanh.
Anh bây giờ, vẫn bận rộn như vậy sao?
“Buổi sáng có một cuộc giải phẫu, hơn bảy tiếng lận.” Chả lẽ anh lại kêu bệnh nhân chờ một chút, đừng chết, chờ tôi ra ngoài ăn miếng cơm đã sao?
“Ừm.” Anh thường như vậy sao? Thật vất vả. Hơn nữa qua giờ ăn cơm, lựa chọn cũng không nhiều, thực sự chỉ có thể ăn linh tinh, vậy nếu buổi tối cũng phải làm việc thì sao?
“Anh không tích trữ một chút điểm tâm có thể làm cho đỡ đói sao?”
“Anh không ăn đồ ngọt.” Càng không có thói quen ăn điểm tâm ngoài bữa ăn chính, nhưng anh cũng không trông chờ cô còn nhớ điều này.
“Em cũng biết, ý của em là –”
“Xin lỗi, ô mai ướp lạnh của cô.” Bồi bàn đặt ly nước lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện.
Trước mặt anh cũng có một ly, đó là phong vị mà cả hai bọn họ cùng yêu thích.
Người nhà anh luôn khen ngợi cô có một đôi tay khéo léo, biến hóa ra đủ loại kiểu dáng điểm tâm, còn thứ mà anh thích lại đơn giản hơn cũng rất dễ thực hiện chính là ô mai ướp lạnh tư vị chua ngọt, tâm tình lại hình dung ra đoạn tình yêu cuồng nhiệt ấy.
Ban đêm mùa hè yên tĩnh, bọn họ cùng nhau đọc sách, cộng thêm một ly ô mai ướp lạnh, đọc sách mệt mỏi, liền quay đầu uống một ngụm, có khi hai người cùng lúc quay ra, vô tình đụng phải môi nhau, rồi sau đó hôn nồng nhiệt, cuối cùng lại biến thành một đêm kích tình triền miên……
Có phải anh ấy cũng đang nghĩ tới chuyện này không? Từ đôi đồng tử trầm lặng của anh, cô không thể thấy được gì.
Tiếng chuông di động nhè nhẹ vang lên, anh rút trong túi quần áo, điện thoại nắp trượt, thật phù hợp phong cách cực giản của anh.“Em bận sao? Thế à? Không cần, anh qua đó……”
Không biết đối phương nói gì, anh nhìn về phía sau cô một chút, ngoài cửa quán cơm là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt trong sáng tự tin, cô ấy có sự kiên cường của những người phụ nữ lăn lộn trên thương trường.
Anh cúp điện thoại, một tay lấy tiền trong ví đặt lên bàn, lưu lại một câu:“Anh đi trước, không làm phiền em nữa.”
Làm phiền? Rõ ràng…… Cô đang làm phiền anh mà, không phải sao?
Anh đi nhanh như vậy, vội vàng như vậy, phần cơm trên bàn thậm chí còn chưa ăn được một nửa, là cô làm hỏng khẩu vị của anh, hay là vì tên một người con gái khác? Một cô gái mà anh giờ phút này đang chú ý tới?
Cô nhìn thấy anh ra khỏi cửa tiến gần tới cô gái kia, một chút khoảng cách cô có thể mơ hồ nghe thấy đoạn đối thoại của họ:“Như vậy có được không? Bạn anh còn ở đó, tại sao anh lại không biết xấu hổ mà đi trước……”
“Chỉ là ngày xưa có quen biết một chút, không quan trọng.” Cuối cùng, cánh tay của anh ôm vòng eo mảnh mai của cô gái đó, họ cùng nhau rời đi.
Thì ra, anh thích kiểu phụ nữ như vậy, cô lúc trước quả là kém xa lắm.
Cô biết người đó, cô đã từng đọc qua tờ tạp chí đó, trong đó có ảnh chụp hai người thân mật ra vào khách sạn. Một người là tinh anh của giới y học trẻ tuổi tài cao; Một người là hòn ngọc quý trên tay của một tập đoàn lớn, thượng lưu danh viện, khó trách nhất cử nhất động đều được chú ý tới.
Cuối cùng cô cũng hiểu, vì sao anh lại tới ăn cơm ở chỗ xa nơi làm việc đến vậy, bởi vì tên công ty của người phụ nữ đó, rất gần nơi này……
Cô ấy trí tuệ xinh đẹp, độc lập tự chủ, biết điều chỉnh cảm xúc sẽ không khiến cho anh mệt mỏi, sẽ không khiến cho anh luôn thở dài, đây là người phụ nữ hiện tại của anh, đây là cuộc sống hiện tại của anh, bọn họ nhìn qua cũng rất phù hợp, cũng thực…… xứng đôi. Hương vị của ô mai ướp lạnh đã không còn quan trọng, cũng không còn nhớ nổi nữa.
Như vậy tốt lắm, thực sự tốt lắm, anh vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
Nhìn ly nước ô mai trên bàn chỗ của anh, một ngụm anh cũng không uống, hơi lạnh tỏa ra từ trong ly từng giọt ngưng tụ thành những bọt nước trong suốt, một hạt, lại một hạt rơi xuống cùng với nước mắt của cô.
Chỉ là ngày xưa có quen biết một chút, không quan trọng.
Anh ấy nói như vậy.
Cô dùng sức uống một ngụm lớn, cũng không thấy hương vị gì. Ly nước ô mai này không phải do cô làm, không có phong vị của tình yêu thấu tâm can lúc trước, không đủ chua, không đủ ngọt, cô uống chỉ thấy hương vị đau khổ chan chát.
Khổ là tâm trạng, chát là nước mắt rơi vào trong ly.
Phần 2
Tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, nhưng lại không thấy có ai ở trên giường, ánh mắt dời về phía cửa sổ, thân ảnh cao lớn đó dựa ở bên cửa sổ, ngón tay đốt điếu thuốc, anh nhìn chăm chú, suy nghĩ xuất thần trong sương khói lượn lờ, khuôn mặt tuấn nhã mơ hồ mà mê ly.
“Anh hút thuốc sao?” Cổ Tĩnh Vân có chút ngạc nhiên. Thật khó, đối với quan niệm sức khỏe của người làm ngành y, việc này đương nhiên là tàn phá sức khỏe, từ khi quen anh tới nay, đây cũng là lần đầu tiên.
Anh quay đầu nhìn lại, thấy cô đi