Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đuổi Tình Yêu Đi

Đuổi Tình Yêu Đi

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015

Lượt xem: 1341274

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1274 lượt.

sâu đậm bao nhiêu, nhưng quá khứ đã trôi qua rồi, cũng không tìm lại được cảm giác khắc cốt ghi tâm ban đầu nữa, mấy năm tiếp theo, có lẽ ngay cả phần này trí nhớ này cũng sẽ mơ hồ không rõ, suy nghĩ kỹ một chút, phần lớn nam nữ trên đời này đều như thế, tình yêu vĩnh hằng chỉ tồn tại ở bên trong sách,tình yêu trong thực tế lại tàn khốc, nếu như có thể lựa chọn lại một lần nữa, Sở Dĩnh thà rằng ban đầu hai người bỏ lỡ nhau, cũng tốt hơn như bây giờ, chỉ còn lại trống vắng không có kết cục gì.
Lăng Chu đi, lần này hoàn toàn biến mất trong thế giới của cô, Sở Dĩnh cũng chẳng có bao nhiêu thời gian đi hoài niệm, bởi vì lòng dạ người đàn ông Chu Tự Hàn này rất hẹp hòi, chỉ cần cô có chút ngây ngẩn nhỏ liền giương cung bạt kiếm vẻ mặt phòng bị thử dò xét cô, hoặc là giận dỗi với cô.
Chu Tự Hàn có một mặt tương đối ngây thơ, hơn nữa loại ngây thơ này càng ngày càng có khuynh hướng phát triển thêm, có lúc Sở Dĩnh sẽ nghĩ trước kia Chu Tự Hàn là bộ dáng gì, giống như cô cũng không nhớ rõ, trong đầu của cô chỉ ghi nhớ Chu Tự Hàn bây giờ, Chu Tự Hàn bá đạo có lúc còn có mấy phần ngây thơ đáng yêu.
Cô từ thành phố G trở lại đến bây giờ, Chu Tự Hàn dò xét quanh co lòng vòng chừng mấy ngày, Sở Dĩnh biết, anh muốn biết Lăng Chu nói cái gì với cô, cho dù Lăng Chu đã cách xa cả đại dương, người đàn ông này vẫn không quên được, máu ghen lớn như cả ngày ngâm mình ở trong vại dấm vậy.
Hơn nữa, nếu như phương thức đi lòng vòng không lấy được đáp án, người đàn ông này sẽ bắt đầu suy nghĩ thủ đoạn ti tiện một chút, giống như hiện tại, sau khi hai người ăn cơm tối liền ngồi xem ti vi ở trên ghế sofa.
Thật ra thì Chu Tự Hàn cũng biết, nhưng trong lòng nghĩ tới bảo bối nhà anh yêu Lăng Chu nhiều năm như vậy, liền không nhịn được chua xót, nhưng mà bảo bối nhà anh thật sự bị anh dạy hư rồi, vào lúc này tự mình uốn éo chống đỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng, nhưng mà cô nàng này cũng lười, chỉ động mấy cái, liền bất động luôn, nằm ở trên bả vai anh, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng khe khẽ làm nũng.
Chu Tự Hàn không chịu nổi bảo bối nhà anh làm nũng, nghiêng đầu hôn trên miệng cô một cái: " Bảo bối nhà ta sốt ruột sao? Yên tâm, chắc chắn hôm nay anh sẽ phục vụ bảo bối nhà ta thật thoải mái. . . . . ." Cách váy của cô, anh ôm mông nhỏ vểnh lên, anh cứ đứng lên từ trên ghế salon như vậy, từng bước từng bước đi lên cầu thang. . . . . .
Cái loại lắc lư lay động hơi nhỏ đó, Sở Dĩnh suýt nữa điên cuồng, vào phòng ngủ chính, Sở Dĩnh liền không nhịn được cúi đầu tìm kiếm lưỡi Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn cười nhẹ một tiếng, quay người lại ôm cô đặt trên cửa, hạ thân ra vào nhanh hơn: "Tiểu yêu tinh càng ngày càng biết quyến rũ người khác rồi, phải không?" Vừa hôn cô, vừa hung ác dùng lực đâm về phía trước. . . . . .
Sở Dĩnh rên rỉ, tiếng rên rải rác nho nhỏ từ trong miệng tràn ra, chui vào lỗ tai Chu Tự Hàn, làm sao lại dễ nghe vậy. . . . . . Suy nghĩ cả nửa ngày, chuyển dời đến trên ghế sofa phía trước cửa sổ, váy trên người Sở Dĩnh đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa, bị Chu Tự Hàn đặt ở trên ghế sofa, một cái chân khoác lên trên lưng của ghế sofa, Chu Tự Hàn nhấc một cái chân khác lên, tiến mạnh từ trên xuống dưới, ra vào mãnh liệt. . . . . . Cái loại vui vẻ nhảy lên tới cực hạn đó, trong nháy mắt không thấy đỉnh. . . . . .
Sở Dĩnh cũng cảm thấy mình học xấu, bị Chu Tự Hàn dạy hư, chỉ cần anh vừa đụng vào, cô liền muốn làm, cô thích cảm giác làm tình được sung sướng vui vẻ tới cực hạn đó, cảm giác được chết đi rồi sống lại, giống như sống lại một lần, không trách được mọi người thích làm loại chuyện này cũng không biết mệt, loại vui vẻ này có thể gây nghiện, giống như hít thuốc phiện, mà Chu Tự Hàn chính là ma túy của cô, hiện tại muốn cô bỏ sợ rằng cũng có chút khó khăn.
Chu Tự Hàn ôm bảo bối nhà anh, hôn tóc cô ướt mồ hôi, bàn tay vuốt ve phía sau lưng của cô từng phát từng phát một, Sở Dĩnh rất ưa thích những động tác ôn tồn của Chu Tự Hàn sau đó, cô có cảm giác được yêu chiều, làm cô buồn ngủ, nhưng chợt nhớ tới một chuyện, miễn cường mở mắt ra: "Đúng rồi, Chu Tự Hàn, ngày mai ông ngoại em muốn tới đây."
Chu Tự Hàn vừa nghe, đã cảm thấy lông măng sau ót đều dựng ngược lên, ông cụ nhà họ Nhạc này cũng không dễ trêu chọc, hơn nữa, từ khi vừa bắt đầu liền tỏ ra bất mãn đối với quan hệ của anh và bảo bối.
Chu Tự Hàn vô cùng may mắn mẹ Sở Dĩnh từ trong nhà ra ngoài, nếu như bảo bối nhà anh bị nhà họ Nhạc cổ hủ này dạy dỗ lớn lên, không biết thành bộ dạng gì rồi, còn có những người già trẻ lớn bé của nhà họ Nhạc kia, vừa nghĩ tới, da đầu Chu Tự Hàn cũng phát nổ, chợt nhớ tới việc ông Nhạc nói ngày đó, vội vàng bám lấy cánh tay bảo bối nhà anh lắc lắc: " Bảo bối, nếu ông ngoại em muốn em trở về, thì em ngàn vạn lần đừng đồng ý, có biết hay không?"
Chu Tự Hàn sợ hãi nói, nếu như là bảo bối nhà anh thật sự đồng ý trở về, anh phải làm thế nào hả? Sở Dĩnh mở mắt ra liếc anh một cái: "Có bệnh hả? Trở về cái gì chứ, ông ngoại em lại không ở bên này."
Chu Tự Hàn hơi an tâm trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy