Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đuổi Tình Yêu Đi

Đuổi Tình Yêu Đi

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015

Lượt xem: 1341270

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1270 lượt.

đó. Truyện chỉ post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn, những bản ở web khác đều là hàng ăn cắp.
Bà cụ đưa tay ôm con gái, nước mắt lách cách lách cách rơi xuống, từ nhỏ con gái bảo bối của bà ăn sung mặc sướng, tudinhhuongddlqd chịu đựng những đau khổ này, mấy năm này cũng không thể trở về được: "Mạn Nhi, Mạn Nhi của mẹ, con chịu khổ rồi, đều do mẹ không tốt. . . . . ." Hai mẹ con ôm đầu mà khóc nửa ngày, mới dừng nước mắt lại.
Sở Dĩnh chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ có nhiều thân thích như vậy, thật ra thì nhất đứng đầu dòng họ là bà ngoại, ông ngoại, cậu, mợ, anh họ nhà cậu ở nước ngoài không kịp về, còn lại đều là ông hai, ông ba, ông tư, cùng với những người anh họ, em gái họ, chị họ, em trai họ, cậu họ, dì họ . . . . . Lúc này Sở Dĩnh mới cảm thấy nhà họ Nhạc thật sự là họ lớn, làm sao lại có nhiều thân thích như vậy, muốn phân biệt rõ ràng thật sự cũng không dễ, đã là mấy ngày sau.
Lăng Thủ Chính chỉ cho mẹ cô uống thuốc ngủ, nhưng thời điểm ông ta và Chu Đại Lam rơi đến nệm hơi dưới lầu, lại dẫn tới não chảy máu cấp tính, căn bản không đưa đến người bệnh viện sẽ chết, tudinhhuongddlqd Chu Đại Lam ngã xuống bị thương dây thần kinh ở thắt lưng, đoán chừng tuổi già chỉ có thể dựa vào xe lăn, vụ án của cha Sở Dĩnh sửa lại bản án xử sai bằng tốc độ nhanh nhất, khôi phục lại tất cả danh dự và cấp bậc lúc cha cô còn sống, cũng bổ sung tiền lương và phúc lợi những năm qua, nhưng cũng không có người đi quan tâm tới những việc này, Sở Dĩnh quan tâm là rốt cuộc cha cô có thể nhắm mắt.
Về chuyện của San San, Sở Dĩnh đã bàn bạc với cậu, quyết định tạm thời không nói cho mẹ cô biết, có lẽ chưa tới thời điểm, chờ chuyện của Lăng Thủ Chính này qua mấy ngày rồi lại nói, tất cả đều kết thúc, chỉ ngoại trừ Lăng Chu. . . . . . Truyện chỉ post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn, những bản ở web khác đều là hàng ăn cắp.
Sở Dĩnh nhìn thấy Lăng Chu là vào một tháng sau, là ở trong hôn lễ của Trương Phàn và Giai Giai, rốt cuộc đôi oan gia này cũng tu thành chính quả, quyết định nắm tay đi vào lễ đường, hôn lễ không phải tổ chức ở thành phố B, mà chọn tổ chức ở thành phố G, dù sao hai người đều là người thành phố G, phần lớn bạn bè thân thích cũng đều ở bên kia.
Sở Dĩnh còn chưa kết hôn, lại là bạn thân của Giai Giai, không còn cách nào khác mà trở thành dâu phụ, mà Lăng Chu cũng là không chút ngoài ý muốn thành phù rể, chuyện này khiến Chu Tự Hàn khó chịu ước chừng nửa tháng, từ khi Sở Dĩnh nhận được tin tức, anh liền nói lời chua chát một câu lại một câu mà không dứt, cuối cùng còn nhất định đi theo tới đám cưới.
Sở Dĩnh lười quan tâm tới anh, cảnh cáo anh: "Trong hôn lễ có thể gặp lại bạn học trung học của bọn em, đến lúc đó đừng có quấy rầy, lại thúc dục em đi, em chính là dâu phụ, tudinhhuongddlqd toàn bộ quá trình phải đi cùng Giai Giai." Chỉ là cuối cùng Chu Tự Hàn cũng không thể thành công, ngày đó trước khi đi, công ty có chút việc gấp không bỏ được, một mình Sở Dĩnh trở về thành phố G.
Nhà của nhà họ Sở ở thành phố G cũng đã được trả lại, Sở Dĩnh và mẹ cô sang đây xem qua một lần, mẹ nói: "Giữ lại đi! Có lúc tới xem một chút, cũng coi như tưởng niệm." Không có người dọn dẹp nên cô cũng không thể ở lại, Sở Dĩnh ở trong nhà Giai Giai, cũng coi như buổi nói chuyện cuối cùng giữa người bạn độc thân.
Giai Giai rất hạnh phúc, mặc dù vẫn càu nhàu, bất mãn rất nhiều chuyện, ví dụ như phòng ốc, xe, cha mẹ của Trương Phàn, giống như bà cô chuyên buôn chuyện vụn vặt, có lẽ phụ nữ đều là như thế, tudinhhuongddlqd đều sẽ càu nhàu bởi vì chút phiền não này, cho dù rộng lượng thẳng thắn như Giai Giai, cũng không tránh được, nhưng đây chính là cuộc sống chân thật nhất, chưa chắc đã không phải là một niềm hạnh phúc.
Xe cô dâu chú rể rời đi, bọn họ đi tuần trăng mật cả đời khó quên, Sở Dĩnh đứng ở cửa khách sạn mà run cả người, ngày này, mặc trang phục dâu phụ thật sự là có chút lạnh, vừa muốn đi vào, liền nghe Lăng Chu ở sau lưng gọi cô lại: "Dĩnh Nhi, anh phải đi rồi, chuyến bay cuối tuần này." Truyện chỉ post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn, những bản ở web khác đều là hàng ăn cắp.
Sở Dĩnh sững sờ, hỏi một câu theo bản năng: "Đi chỗ nào, còn mẹ anh thì sao?" Lăng Chu gần như tham lam mà ngắm nhìn cô rồi chua chát cười một tiếng: "Mẹ anh ở đây đã có dì giúp việc chăm sóc, không cần đến anh nữa, về phần anh... anh muốn tiếp tục học kiến trúc."
Phía dưới không nói ra câu cuối cùng: "Sớm muộn cũng có một ngày, anh sẽ xây một ngôi nhà thuộc về Lăng Chu và Dĩnh Nhi, cho dù nó không có nữ chủ nhân, nhưng anh sẽ ở nơi đó cho đến cuối đời. . . . . ."






Hai người nhìn nhau hồi lâu, Sở Dĩnh cúi đầu nói ra hai chữ: "Bảo trọng." Cô yêu người đàn ông này gần mười hai năm, đến cuối cùng, Sở Dĩnh phát hiện, vậy mà giữa bọn họ chỉ còn lại hai chữ có thể nói này, chưa chắc đã không phải là một loại châm chọc, nhưng giữa hai người xen lẫn ân oán tình thù của đời trước, liền giống như cách trở trăm sông ngàn núi, hơn nữa, mặc kệ ban đầu yêu


Polaroid