Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đuổi Tình Yêu Đi

Đuổi Tình Yêu Đi

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015

Lượt xem: 1341190

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1190 lượt.

o, Dĩnh nhi, thằng bé Lăng Chu kia không có tin gì sao?”
Sở Dĩnh rất lâu mới nói: “Mẹ, con và cậu ta đã chia tay, nói không chừng, cậu ta kết hôn, có con lớn rồi, mẹ còn nhớ đến cậu ta làm gì?”
Nhạc Thu Mạn mán: “Đứa nhỏ đó mẹ thấy được, nếu không phải ba con…” Sở Dĩnh nói: “Con và cậu ta không hợp, không phải chuyện của ba thì chúng con cũng không đi chung một con đường được, mẹ, ngủ đi. Mẹ không thể thức đêm được.” Đỡ Nhạc Thu Mạn vào bên trong nằm xuống, cô mới trở về phòng mình, nằm trên giường, lăn qua lộn lại rốt cuộc ngủ thiếp đi, rồi lại nằm mơ.
Trong giấc mơ, mùa hoa hải đường nở, người thanh niên có khuôn mặt trong sáng đứng dưới tán cây nhìn cô: “Sở Dĩnh, mình thích cậu, chúng ta quen nhau đi! Có được không?” Khuôn mặt đẹp trai hiếm có đỏ bừng, giống như hoa hải đường đầu cành, hắn đứng đó, cúi đầu nhìn cô, chăm chú.
Sở Dĩnh giật mình tỉnh lại, nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, đã bảy giờ, có tiếng gõ nhẹ, bà Sở đẩy cửa ngó vào: “Dĩnh nhi, dậy ăn sáng đi.”
Sở Dĩnh xuống giường, vừa tìm áo lót tắm rửa, vừa oán trách: “Mẹ ngủ thêm một chút đi. Làm bữa sáng làm gì, con ăn bên ngoài cũng được.”
Nhạc Thu Mạn nói: “Con kén ăn, ăn ở ngoài lại không sạch sẽ, có thể ăn ở nhà được thì phải ăn, mẹ hầm cháo, làm món bánh bao đậu con thích nữa.” Biết con gái có thói quen tắm lúc sáng sớm, cũng không càu nhàu nữa.
Sở Dĩnh cầm quần áo vào nhà tắm, trong nhà không có phòng tắm riêng, bồn cầu ở ngay cạnh bồn tắm đơn giản, Sở Dĩnh cởi quần áo đứng tắm, nước chảy qua thân thể, cô hơi nghiêng đầu nhìn mình trong gương, trên người vẫn còn ít dấu vết chưa hết trên làn da trắng nõn hết sức chói mắt.
Cô còn nhớ mọi chuyện năm đó, lần đầu tiên cùng Lăng Chu thuê một căn phòng đơn, hai người vô cùng căng thẳng, cố gắng nửa ngày không thành công, cuối cùng thành công lại khiến cô đau chết, liều mạng đấm vào bả vai Lăng Chu, vừa khóc vừa gào, la lối om sòm, Lăng Chu trán rịn mồ hôi, khóe mắt đỏ ửng, nói với cô, anh cũng không nhúc nhích được.
Sau lần đầu tiên đó, cô bao ngày không thèm nhìn đến Lăng Chu, khiến anh như cái đuôi, tội nghiệp đi theo sau, cô cũng không thèm phản ứng gì, qua một tháng, cô mới nói chuyện lại với anh, nhưng lần thứ hai Lăng Chu hôn cô, cô lập tức tránh xa, sau đó anh không còn cách nào khác, không biết mượn được ở đâu cái bàn, để trong căn phòng anh thuê, cho cô nhìn.
Sau đó suy nghĩ lại, mặc dù người con trai như Lăng Chu, đối với chuyện này lại vô cùng hăng hái, hào hứng nghiên cứu, các loại tư thế, các loại Phương pháp, khi đó Sở Dĩnh thật sự nghĩ sẽ gả cho anh, giống như sự kỳ vọng của mọi người, kim đồng ngọc nữ hạnh phúc bên nhau.
Khi đó, cô thậm chí đã lên kế hoạch với Lăng Chu sẽ sinh hai đứa con, một trai một gái, con trai giống cô, con gái giống Lăng Chu, bởi vì Lăng Chu nói, tính cách của cô không ổn, nếu con gái giống cô, tương lại khong thể tìm được người đàn ông nào bao dung như anh.
Lăng Chu chẳng qua là tự khen mình, nói với cô: “Dĩnh nhi, em tốt với anh một chút, đừng nổi cáu với anh, nếu anh chạy mất, em không tìm nổi Lăng Chu thứ hai đánh không đỡ, mắng không nói lại như anh đâu.”
Sở Dĩnh nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, nước xối lên mặt,như xối vào lòng cô: “Dĩnh Nhi, xong chưa, cháo sắp nguội rồi.” Sở Dĩnh nháy mắt hồi hồn: “Vâng! Xong rồi ạ” Khóa vòi hoa sen, nhanh chóng lau khô người, mặc quần áo, lau đầu, Lăng Chu đã là chuyện cũ, cô còn nhớ đến hắn làm gì…






Sở Dĩnh cúi đầu nhìn đồng hồ, đã sắp năm giờ, dọn dẹp lại đồ đạc trên bàn, chỗ của cô ở công ty không lớn, ưu đãi cũng bình thường, được cái gần công ty, chỉ cần qua đường là tới căn hộ cô mới mua, là loại nhà dành cho những hộ ít người, vì cách bệnh viện không xa nên mặc dù giá không rẻ lắm nhưng Sở Dĩnh vẫn mua.
Sở Dĩnh rất thích thiết kế của căn hộ, nhà đầu tư tính toán rất tỉ mỉ, một khu nhà cao tầng, ít nhất cũng đến 50 tầng, nhưng giữa các tầng lại có thể thêm tầng, tận dụng hết không gian, đó là những tầng nhỏ trong từng căn hộ, mặc dù giá tiền không thấp, nhưng xem như mua một tầng được tặng một tầng, rất có lời, mặc dù kém quá xa căn nhà ngày xưa cô ở, nhưng cũng không tệ, cô đang sửa chữa cũng tốn tầm hai mươi vạn là có thể ở thoải mái.
Lúc dẫn mẹ đến xem, bà rất thích, nhưng vẫn lo lắng hỏi ở đâu ra nhiều tiền đặt cọc thế (mua trả góp). Sau này mỗi tháng phải trả tiền nhà, lại thêm bệnh tật của bà, có áp lực lớn quá không? Sở Dĩnh nghe cảm thấy lòng chua xót, đã qua hơn nửa đời người, mẹ cô lúc nào mới hết nỗi lo lắng.
Ông ngoại Sở Dĩnh thuộc giới thượng lưu, ban đầu vì mẹ kiên quyết lấy người hai bàn tay trắng là cha cô đã cãi nhau với ông ngoại, cho tới chết cũng không muốn nhìn mặt, sau đó cha cô từng bước gây dựng sự nghiệp, mẹ cũng từng đưa cô trở về, đó là một tòa lâu đài rộng thênh thang, mang theo dấu vết năm tháng cổ kính, cuối cùng cũng không đi vào, cô chưa bao giờ gặp mặt ông ngoại, không cho mẹ con họ vào, đó là một gia tộc lâu đời, đến giờ vẫn giữ những quy củ cứng nhắc.
Sở Dĩnh đượ