
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015
Lượt xem: 1341196
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1196 lượt.
Tự Hàn ngẩng đầu lên: “Tại sao? Không hài lòng với Trần Sunny à?”
Trợ lý Hứa nói: “Tổng giám đốc khu vực Châu Á của Âu Phỉ mới đổi, quan mới nhậm chức phải lấy uy, luôn bới móc những chuyện nhỏ nhặt, họ nói gương mặt Sunny quá nhàm rồi, lại có scandal không tốt, năm nay Âu Phỉ tập trung vào đồ mát mẻ, nên cần một khuôn mặt mới.”
Chu Tự Hàn chau mày: “Khuôn mặt mới? Tinh Huy không có sao? Chọn một trong số những người mới ký năm nay, trong những năm Tinh Huy và Âu Phỉ hợp tác, gương mặt đại diện chưa bao giờ rơi vào tay người khác, Chu Tự Hàn tôi không thể nhầm lẫn được, lập tức thu thập tư liệu về chủ tịch mới của Âu Phỉ, gia thế, trình độ, sở thích, tất cả đều điều tra rõ ràng, dựa vào tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh ta tôi sẽ chọn người mới đưa sang.”
Trợ lý Hứa đồng ý xong, liếc nhìn Chu tổng, cất giọng chần chờ: “Tư liệu từ tiệm quần áo đã chuyển tới, Sở tiểu thư hiện đang làm cho một công ty may mặc nhỏ, vẫn làm tài vụ, chính là công ty của Vương Quang Tiêu có lần đưa con trai đến bữa tiệc muốn công ty chúng ta cho nhận vai chính.”
Chu Tự Hàn nghĩ ngợi một lúc mới nhớ ra có việc như vậy, tháng trước đã từng gặp một người không có con mắt như vậy trong một bữa tiệc, cũng không biết ai mời tới, nhất định muốn đưa con trai mình vào Tinh Huy.
Thật không ngờ cũng có ngày gió xoay chiều về phía hắn, trong bữa tiệc này gặp được trợ lý của Chu tổng, nói chuyện rất thân thiện, còn tiết lộ cho hắn một tin nội bộ động trời, Vương Quang Tiêu nhân cơ hội nói chuyện của con trai mình, trợ lý Hứa rất vui vẻ nhận lời, bộ mặt đỏ tưng bừng của Vương Quang Tiêu dần tỉnh táo, bưng rượu lên: “Trợ lý Hứa, ly rượu này cậu nhất định phải nể tình, chuyện của con trai tôi xin nhờ cậu.”
Ánh mắt trợ lý Hứa lóe sáng, rất cho mặt mũi nhấp một hớp, thì thầm: “Chuyện như vậy nói dễ thì là dễ, nói khó thì là khó, để cho công tử vào Tinh Huy không thành vấn đề, nhưng cơ hội này còn phải xem Chu tổng của chúng tôi…” Vương Quang Tiêu nghe đến đây là hiểu hàm ý, vội nghe ngóng: “Xin nhờ trợ lý Hứa chỉ bảo.”
Trợ lý Hứa nói: “Đâu có, đâu có…” Sau đó lái sang chuyện Chu tổng có ý tứ với Sở Dĩnh, lúc Sở Dĩnh vừa tới nộp hồ sơ, hắn rất kinh ngạc, có lòng đưa cô đến phòng tiêu thụ, chỉ với gương mặt này cũng đủ thông nhiều việc, nhưng Sở Dĩnh nói rõ ràng, trừ phòng tài vụ không làm gì khác, Vương Quang Tiêu cũng đành.
Vào lúc này nghe nói Chu tổng coi trọng Sở Dĩnh, mặc dù không biết hai người gặp nhau trong hoàn cảnh nào, nhưng cũng không thấy có gì quá bất ngờ, gương mặt trái xoan đó khẳng định không thể nhầm, nhưng cũng có chút kỳ quái, Sở Dĩnh xinh đẹp thật nhưng là với đàn ông bình thường, còn người mỹ nhân suốt ngày vây quanh như Chu Tự Hàn thì không tính được, hơn nữa Sở Dĩnh đẹp thì có đẹp nhưng tính tình cổ quái, mặc dù Chu Tự Hàn là con rùa vàng, nhưng cái danh này cũng không đỡ được, chẳng thể ép buộc người ta, khó tránh khỏi có phần do dự.
Trợ lý Hứa nhìn sắc mặt hắn, cũng biết hắn băn khoăn gì, lập tức bóng gió buông một câu mập mờ: “Ông chu Vương, Tinh Huy đang có kế hoạch quay một bộ phim lịch sử trăm tập, cần có đồng phục, vẫn chưa tìm được đối tác thích hợp…” Ánh mắt Vương Quang Tiêu sáng rực, giờ làm gì có cái gì minh bạch, ai không biết, làm cái này là kiếm lợi nhất, bình thường đạo cụ và đồ của nhân vật chính không đến lượt bọn họ, nhưng đồ hóa trang cho vai phụ với số lượng lớn cũng là những công ty không nhỏ đảm nhiệm, hắn không bao giờ dám nghĩ đây là lĩnh vực có thể chen vào, có người tạo cơ hội dễ dàng như thế, hắn lại từ chối sao? Lại nói, hắn cũng chỉ là tạo cơ hội, được hay không cũng không liên quan đến hắn.
Nghĩ kỹ xong, khuôn mặt bị thịt của Vương Quang Tiêu như giật giật: “Ngày mai công ty tôi có một bữa tiệc ở Dạ Yến, xin trợ lý Hứa chỉ dẫn xem nên giới thiệu với Chu tổng thế nào?” Trợ lý Hứa cười nắm bả vai hắn.
Ngày hôm sau, thấy sắp đến giờ tan làm, Sở Dĩnh thu dọn đồ trên bàn, vừa đứng dậy đã thấy trợ lý Trương đi đến chỗ bàn cô và Ngô Vân Vân nói: “Vương tổng gọi các cô vào.”
Sở Dĩnh hơi cau mày, Ngô Vân Vân lại nói: “Anh Trương, sắp tan làm rồi, chuyện gì à? Không phải Vương tổng thiện tâm lại tăng lương cho tôi đấy chứ?”
Trợ lý Trương lườm cô một cái, trong lòng thầm nghĩ, tôi làm bao nhiêu năm mà lương được có một dúm kia, cô đừng có nằm mơ, muốn kiếm nhiều tiền, làm gì có ai ở cái chỗ rách rưới này.
Ngô Vân Vân ỉu xìu cúi đầu ảo não: “Không phải bắt chúng ta làm thêm giờ đấy chứ, tết nhất đến nơi rồi, quá là vô nhân đạo…” Mặc dù lẩm bẩm, nhưng vẫn đi theo Sở Dĩnh vào phòn làm việc của Vương tổng.
Vương Quang Tiêu ngược lại mặt mày hớn hở gọi các cô: “Ngồi một lát…” Sau đó nói những lời khách sáo, biểu hiện của hai cô tốt thế này thế nọ, làm Ngô Vân Vân và Sở Dĩnh bó tay không nghĩ ra nổi, cuối cùng mới nói: “Để khen ngợi các cô, hôm nay tôi muốn mời hai người một bữa.”
Ngô Vân Vân sửng sốt hồi lâu, thận trọng hỏi: “Vương tổng, ngài không bị bệnh chứ?” Sở Dĩnh không khỏi bật cười, Vương Quang Tiêu lúng túng ho khan hai tiếng: “Trong mắt cô, tôi là một ông chủ k