
Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015
Lượt xem: 1341281
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1281 lượt.
tâm, theo tôi được biết, Lăng Thủ Chính thầm mến dì nhiều năm như vậy, cho dù mất trí bắt dì đi, cũng sẽ không có nguy hiểm cho dì."
Sở Dĩnh sững sờ nhìn anh, giống như anh nói rất đúng, Chu Tự Hàn cũng không muốn lật lại những chuyện này, dù sao cũng là chuyện đời trước, lại qua mấy chục năm, hơn nữa, Lăng Thủ Chính kia thấy thế nào cũng không giống như một người nổi điên vì tình yêu, tính tình ông ta âm hiểm, thủ đoạn sắc bén, nếu như nói làm những việc này đều là vì một đoạn tình đơn phương, không thực hiện lúc tuổi còn trẻ, quá không phù hợp với lẽ thường, nhưng chuyện lại cứ phát triển không hợp với lẽ thường.
Ông Nhạc nhìn anh thật lâu, CHu Tự Hàn cũng không có né tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của ông cụ, rốt cuộc ông cụ gật đầu một cái, đồng ý lên phòng chờ, rõ ràng những người bên cạnh, bao gồm bà ngoại của Dĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Đoàn người nối đuôi nhau lên trên phòng.
Vừa mới vào phòng, điện thoại của Sở Dĩnh liền vang lên, Sở Dĩnh liếc nhìn người gọi tới, không khỏi liếc Chu Tự Hàn một cái theo bản năng, Chu Tự Hàn ghé đầu liếc nhanh một vòng, sắc mặt trầm xuống, cầm điện thoại di động trong tay Sở Dĩnh qua nghe: "Có chuyện gì vậy?"
Bên kia Lăng Chu trầm mặc mấy giây, rồi nói: "Không thấy cha tôi đâu, từ xế chiều đến bây giờ ông cũng không về nhà, điện thoại di động cũng không đem, trên bàn trong phòng làm việc của ông có quyển album ảnh lúc lên đại học, không có hình của dì Nhạc, còn có..." Nói đến chỗ này dừng lại một chút, mới nói: "Còn có thư tình mà cha tôi viết cho dì Nhạc, rất nhiều bức..."
Chu Tự Hàn rất tinh ranh, lúc này Lăng Chu sẽ hiểu, nhất định là Lăng Thủ Chính viết thư tình cho mẹ của Sở Dĩnh, thật sự không có nhìn ra, lão hồ ly này còn có thời điểm ngây thơ lãng mạn như thế, chuyện này anh không muốn Lăng Chu tham dự, măc dù lão hồ ly kia là cha của anh ta: "Tôi biết rồi." Chu Tự Hàn đưa di động đã tắt máy cho Sở Dĩnh, nửa đường lại thu hồi lại: "Trước tiên để cái này ở chỗ anh đã."
Sở Dĩnh nhìn anh chằm chằm, đến lúc nào rồi, tên khốn này còn có thời gian ghen, điện thoại Chu Tự Hàn rung động hai cái, Chu Tự Hàn bắt máy: "Như thế nào..." Bên kia truyền đến thanh âm của Chu Tự Hoành: "Tra được rồi, Lăng Thủ Chính lái một chiếc Audi, ước chừng ba mươi phút trước đi vào đường cao tốc nối liền với tỉnh G...."
Lăng Chu cầm điện thoại di động dính vào bên tai, sửng sốt thật lâu, bên trong vang lên tiếng tút tút kéo dài giống như nói cho anh biết, từ nay anh và Dĩnh Nhi là hai người xa lạ, đây chính là kết quả sau cùng, anh nên oán cha anh sao?
Lăng Chu chậm rãi để điện thoại di động xuống, ánh mắt nhìn vào trong album ảnh đang mở ra ở trên bàn, không nhiều hình lắm, nhưng gần như mỗi một tấm đều có dì Nhạc, anh lấy một tấm ra, ánh mắt rơi vào ba người trong hình, dì Nhạc ở chính giữa, cha anh và chú Sở đứng ở bên cạnh, ước chừng do thời gian quá lâu, hình có chút cũ, lại không ngăn được khí thế thanh xuân, phấn khởi và tùy ý đó.
Anh chưa từng thấy cha anh như vậy, trẻ tuổi đẹp trai, anh tuấn tiêu sái, ánh mắt của cha không tự chủ được dừng lại trên người dì Nhạc, yêu say đắm rõ nét trong mắt như vậy, so sánh ra thì chú Sở kín đáo hơn Nhiều, nhìn dì Nhạc mà nở nụ cười nhạt, nhưng lại làm người khác cảm thấy vô cùng ấm áp.
Anh lại không biết cha thầm mến dì Nhạc, có lẽ khi đó toàn bộ ánh mắt của anh đều đặt ở trên người Dĩnh Nhi, dù là một cái chớp mắt cũng không chịu dời đi..
Dĩnh Nhi rất giống dì Nhạc, có lẽ chỉ là ngũ quan rất giống, tính khí. . . . . . Lăng Chu lắc đầu một cái, tính khí của Dĩnh Nhi cũng không coi là tốt, tính trẻ con nhiều hơn, nghĩ tới những việc này, lại không khỏi mỉm cười chua chát, hiện tại anh muốn cho cô sử dụng tính trẻ con cũng không thể rồi.
"Nghĩ gì thế? Sao mặt đỏ như vậy?" Sắc mặt Chu Tự Hàn âm u, giọng nói chua ngất trời: " Bảo bối anh đã nói với em rồi, không cho nghĩ tới người khác ở trong lòng, hơn nữa tiểu tử họ Lăng kia, cha của anh ta hại chết chú, hiện tại lại bắt cóc dì, hai người các em có thù không đội trời chung, nếu ở cổ đại, thì người ta phải nghĩ cách giết chết anh ta để báo thù, nhưng còn em, còn nói chuyện yêu đương với anh ta sáu năm, chia tay còn ngày nhớ đêm mong, em không thấy có lỗi với chú dì sao?"
Nhạc Nam Thần ở chỗ ngồi phía sau thật sự có chút không nhịn được, nắm quyền đặt ở khóe miệng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ông đã sớm biết Chu Tự Hàn, tổng giám đốc của Tinh Huy, lão nhị nhà họ Chu, hơn nữa xì căng đan bay đầy trời, được truyền thông chú ý giống như nghệ sĩ, cũng là nhờ xì căng đan mà anh ban tặng, nhà họ Nhạc mới biết Sở Dĩnh lại vào giới nghệ thuật.
Năm đó Thu Mạn không ngại cắt đứt quan hệ với người nhà cũng muốn gả cho Sở Cảnh Sơn, cũng cố ý hủy bỏ hôn sự với nhà họ Tô, chọc cha giận dữ, mời người trong tộc tới đoạn tuyệt quan hệ cha con với Thu Mạn, cho dù ai khuyên cũng vô dụng, vì việc này không biết qua bao nhiêu năm, mẹ vẫn muốn ông len lén nghe ngóng tin tức của em gái.
Sau đó sự nghiệp c