XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Duyên Đến Khó Thoát

Duyên Đến Khó Thoát

Tác giả: Thương Tố Hoa

Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015

Lượt xem: 1341198

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1198 lượt.

m kho đựng đồ.
Nói đến đây, Lăng vi cảm thấy kỳ lạ: "Tiểu Lam đâu, cô bé ngủ ở đâu?"
Nói đến đây vẻ mặt Húc Nghieu tối sầm lại, anh lôi kéo Lăng Vi ngồi bên giường và nói" Ba mẹ anh ly dị, em ấy đi theo ba còn anh đi theo mẹ".
Lăng Vi giống như đoán ra được điều gì: "Ba anh là Tiêu Vũ?"
Nghe thấy tên này, cơ thể Húc Nghiêu khẽ run lên một cái, cái gật đầu cũng hơi mất tự nhiên. Lăng Vi giật mình, người con trai khá yên tĩnh trong trường đại học lại là con trai của một ông trùm lớn, khó tách tại sao Du Bá Niên vẫn cứ xuất hiện chung quanh anh, khó trách anh lại có nhiều bạn khác với người khác như Ô Qua, Tiểu Kiệt, M... Cô tự cười: "Trước đây em chỉ nghĩ rằng anh là thuộc hạ của Tiêu Vũ, vì không đồng ý với phong cách làm việc nên mới trốn đi. Không ngờ anh lại là con..."
Nói xong lời này, chính bản thân cô cũng có chút bất ngờ, nếu như làm thuộc hạ, Húc Nghiêu bất mãn Tiêu Vũ còn có thể chạy trốn, nhưng làm con trai thì phải làm sao? Cho dù anh chán ghét ba mình, cũng không thể nào thoát khỏi sự ràng buộc máu mủ. Hơn nữa làm cho người ta không tin được chính là chuyện, gia đình của anh không hề đơn giản, nhưng sao anh lại cùng mẹ ở đây, mà không phải ở chung một chỗ với người kia, nguyên nhân chắc chẳn là có gì đó bí ẩn đi.
Nghĩ đến đây, Lăng Vi cảm thấy anh sống thật quá khó, cô đưa tay ôm lấy Húc Nghiêu, nhẹ nói: "Cảm ơn anh tới bên cạnh em, cảm ơn vì anh xuất sắc như vậy"
Mẹ Tấn đứng ở ngoài cửa, cười nhẹ, sau đó xoay người đi, để lại không gian cho hai người họ
Mà đứng cách họ không xa, một người đàn ông nhanh chóng bước ra khỏi thôn, anh ta muốn đem tin tức này báo cho bên kia: cậu ba đã trở lại.
Nhân lúc Lăng Vi vẫn ở trong phòng, dọn dẹp quần áo, mẹ Tấn hỏi Húc Nghiêu : "Con tính khi nào về bên kia, mẹ mặc dù không hay ra ngoài, nhưng có thể đoán được, lão già bên kia cơ thể không tốt, nếu ông ta biết con trở lại, khẳng định muốn con giúp thu thập những chuyện rắc rối kia, con nghĩ phải làm sao rồi chứ?"
Húc Nghiêu ôm lấy vai bà, an ủi nói: "Mẹ yên tâm, bọn họ không thể ép con, con cũng đã chuẩn bị sẵn sàng".
Mẹ Tấn có chút kích động: "Con đứa nhỏ này, dọa mẹ rồi, mẹ làm sao không hiểu được thủ đoan của người kia, con cũng không phải không biết đến những thủ đoạn không để mình thua thiệt của ông ta chứ. Mẹ mong con về, nhưng cũng sợ con về"
Húc Nghiêu ôm bà, im lặng không nói, chỉ là trong ánh mắt thoáng chút lo lắng: đã nhiều năm trôi qua, người được gọi là cha anh sẽ có dáng vẻ như thế nào
Buổi tối hôm đó, Húc Nghiêu ôm Lăng Vi một lúc lâu không nói, nói đến khi anh còn nhỏ, ở trong tòa nhà lớn kia, khi đó trong tòa nhà có 3 anh em, một là bé Tiểu Lam , anh là người thứ 3. Đại ca ( anh cả) là người thông minh nhất, cũng có thiên phú nhất, cho nên khi đó cha thường mang anh đi theo ra ngoài làm ăn, sau đó bỗng nhiên có một ngày đại ca trở về, dáng vẻ vô cùng hoảng sợ, giống như bị điên mà cứ nhốt mình trong phòng, Húc Nghiêu lén chạy vào, mới biết được rằng anh thấy được cảnh rất nhiều người biết đến, sau đó anh trai vẫn luôn nói mình bị bệnh để tránh cùng cha đi ra ngoài làm việc, còn muốn chạy trốn rất nhiều, một năm dài trôi qua cuối cùng cũng có cơ hội, thừa dịp cha có một cuộc buôn bán lớn, anh đã chạy thoát. Anh hai là người thông minh, anh trực tiếp bái phật làm sư, cả ngày ngao du bốn biển, cha là người tin phật, không có dám bất kính với phật, cũng cho anh đi.
"Vậy còn anh?". Lăng Vi không dám tưởng tượng cuộc sống trước đây của anh trôi qua như thế nào
"Anh....". Anh còn chưa kịp nói thì nghe thấy tiếng gõ cửa rầm rầm: "Phu nhân, mở cửa, lão gia đến"
Húc Nghiêu cùng Lăng Vi nhanh chóng mặc quần áo tử tế, mà lúc này mẹ Tấn gõ cửa vào phòng bọn họ nói: "Hai con ở bên trong chia ra , nhớ đó".
Húc Nghiêu nhìn xuyên qua cửa sổ, trong bóng đêm tối tăm có không ít cây đuốc sáng. Anh kéo Lăng Vi lại nói: "Anh vốn không nên dẫn em tới đây, nhưng mà anh lại lo lắng nếu để em ở thành phố G, cũng có thể bị ông ấy tìm đến, như vậy chúng ta cùng nhau đối mặt đi. Nếu ông ta thật sự độc ác như vậy, anh cũng có cách bảo vệ em tốt nhất, em có tin anh không?"
Lăng Vi nở nụ cười: "Em là dân tị nạn, nếu đã đi theo anh rồi, ngoài tin anh và theo anh , em chẳng còn đường lùi"



Bất ngờ gặp người


Những cây đuốc sáng vây quanh, có thể nhìn thấy một ông lão xuất hiện tại cửa, chắc ông ta tầm 60 tuổi rồi, ánh mắt nhìn mẹ tấn mẹ rồi nói: "Thật lâu rồi không gặp bà, bà vẫn khỏe chứ?"
Mẹ Tấn thắp một ngọn nến, cơ thể nghiêng qua, trên mặt cũng không có biểu hiện gì: "vào trong rồi nói"
Người đàn ông kia đúng là Tiêu Vũ, ông ta vung tay lên, ý bảo thuộc hạ đứng bên ngoài, chỉ mang theo Du Bá Niên vào
Trong phòng khách đốt nến , mà khi bọn họ vào cửa , mẹ Tấn đốt trên bàn thờ phật vài nén hương.
Tiêu Vũ mìm cười: "Việc lễ Phật , bà so với người khác cẩn thận hơn".
"Tôi cũng chỉ muốn bọn chúng uống ly trà, có thể làm gì bọn chúng, lại nói người của tôi đều đứng ở ngoài, chẳng lẽ bà nghĩ tôi một ông