Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Duyên Hề

Duyên Hề

Tác giả: Hề Lệ Sa

Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015

Lượt xem: 1342247

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2247 lượt.

han tri kỷ? Khóe miệng câu ra nụ cười giễu cợt, chẳng tỏ rỏ ý kiến gì cả.
Nam Cung Ngự Cảnh nhìn Thủy Dạng Hề, thấy nàng không phản ứng vô nghĩa, giọng mỉa mai hay vẻ mặt thậm chí có chút ít oán giận, cũng chỉ mỉm cười tựa hồ tâm tình rất tốt.
Nàng đúng là thay đổi, hôm nay, cả người lộ ra một cỗ linh khí. Phảng phất giống như vạn sự đều hiểu. Hắn khoanh tay nhìn nàng, bình tĩnh và bình tĩnh, nghĩ tới, cũng không phải là ta muốn đem ngươi kéo vào cuộc, mà ngươi vốn là bị vây ở trung tâm cơn gió. Chẳng qua, mỗi người đều xem nhẹ ngươi. Nhưng ngươi bây giờ,... Khóe miệng triển lãm nụ cười như hoa nở...
Mà Thủy Dạng Hề hôm nay mặc trang phục, cũng có thể nói là mới mẻ độc đáo và rất khác biệt, ít nhất là trong mắt một số người ở vương triều này sẽ thấy lạ lùng. Từ trong ra ngoài đều là màu bạc, áo trong màu bạc, nhưng vẻn vẹn chỉ dùng đề che bộ ngực, từ bộ ngực trở đi da thịt nhìn một cái thấy không sót chỗ nào, rõ ràng lóng lánh và trong sáng, phảng phất sóng sắc sinh hương; đai lưng màu bạc, mà tua cờ buộc cũng màu bạc, uốn lượn thả xuống trên mặt đất, ở trong cơn gió nhẹ hết lần này tới lần khác muốn bay lên; màu bạc làn váy, cùng áo sơ mi hòa nhập một chỗ, được bao quanh và bố trí giống như hình tháp thả dốc từ trên xuống, khi ánh nắng mùa thu chiếu rọi vào nó hiện ra ngân quang; áo khoác màu bạc hơi dài, cùng quần tạo thành một tầng rung động riêng biệt, nhưng lại không lộ vẻ đột ngột, thật giống như bản thân nó đã dính liền vào váy này. Tay áo có thêm một tầng lụa thật mỏng, được may khéo léo và rộng thùng thình ở cánh tay, phiêu diêu theo từng bước di động rất đẹp. Cái loại trang phục này mang theo tính cùng phiêu dật, trầm tĩnh cùng nhẹ nhàng khoan khoái, mà những tiểu thư khuê trung khác không thể bằng được. Thật sự là nhân vật phi tử thần tiên. Có thơ ca nói:
Ngân quang liễm diễm, thao tẫn hàn giang tuyết, băng cơ vi phu ngọc vi dung, u ảnh thiên nhiên như mộng.
Lục yên hương trần hồn tiêu, bắc tuyết kháp ánh hàn Mai. Mông mông nhiên hề hà xử, mông khê thủy y tây lâu trường. (TT: cái đoạn thơ ca này thông cảm ngôn ngữ nghèo nàn nên ta giữ nguyên hán việt)
Mà ánh mắt nàng trong trẻo linh động, thản nhiên bình tĩnh, tinh khiết không lẫn một tia tạp chất, thật giống như dơ bẩn hết thảy của thế gian đều không vào mắt được, nhìn vào làm lòng người tình bình tĩnh, thoải mái.






Nam Cung Ngự Cảnh kéo nhẹ khóe miệng: “Ngươi đây là muốn đi ra ngoài?” Thanh âm thình lình vang lên, làm Thủy Dạng Hề giật mình. Nàng vốn cho là hắn sẽ lập tức, mặc kệ nàng.
“Tam hoàng tử chẳng lẽ không biết? Ta có phái người thông báo cùng ngươi mà. Chính xác là hôm nay cho ta về thăm nhà một chút.” Thủy Dạng Hề không nhanh không chậm nói, thanh âm dịu dàng lành lạnh, thẩm thấu vào người.
Nam Cung Ngự Cảnh nói: “Phải không? Bổn hoàng tử đúng là không biết. Nếu như không phải ở chỗ này gặp được ngươi liền từ đây rời đi, mà không nói lại một tiếng nào sao?” Hắn càng muốn nàng gọi hắn Nam Cung Ngự Cảnh.
“Ta nói, ta có phái người thông báo rồi mà.” Nàng nghĩ cùng hắn nói chuyện, rất phí sức.
Nguyệt Mộng có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thủy Dạng Hề một cái, trong mắt lộ ra một tia hoang mang.
Điều này, cũng làm Thủy Dạng Hề sửng sốt, nhìn xe ngựa nghênh ngang rời đi, trong lòng còn ngờ vực, vậy là có thể đi sao. Khẽ cười lắc đầu, tâm tình sáng sủa khiến cho nàng cả người cũng nhẹ nhàng. Nghiêng người về phía sau, “Vu Nhi, đi thôi.” Vẻ mặt mang nụ cười sáng lạn. Như hoa anh đào rực rỡ, như hoa mùa hè sáng đẹp.
Từ hoàng tử phủ một đường đi tới tướng quốc phủ, chứng kiến kinh thành thật phồn hoa thịnh vượng. Hai bên đường phố cửa hàng san sát, mọi người an cư lạc nghiệp. Đã có có chút quy mô chuyên nghiệp hình thành từng khu riêng biệt. Trong thành căn bản đã có một chút thanh sắc là chỗ chơi bời, tại trung tâm các đường phố chính, một số kiến trúc tinh xảo, được thiết kế đặc biệt, phần lớn là nhà trọ cao cấp. Người qua kẻ lại tấp nập, thật đúng với câu: “Người với người, giống như nước chảy, người là nước, hai bên trái phải là lầu và núi.”
Đợi đến được tướng quốc phủ, đã gần đến buổi trưa.
Đi vào trong phủ, Thủy Dạng Hề mới cảm nhận được, tình cảm của nàng như thế nào đối với cái nhà này, thật sự là có cũng được mà không có cũng không sao. Tựa như chỗ nghĩ chân, có lẽ chỗ nghỉ chân cũng không bằng, ít nhất, sẽ có người phục vụ cho nàng, nhưng, trong tướng quốc phủ, ngay cả một hạ nhân cũng sẽ không đối với Thủy Dạng Hề có một tí tôn trọng cùng khách khí, chớ nói chi là các chủ tử trong phủ. Thủy Dạng Hề thật là nữ nhi trong phủ này ư, chỉ là không có mẹ thôi, mà gần như suy bại tới không chịu được như thế, thật đúng là thật là khiến người khó hiểu. Hoặc là, Vu Nhi còn có cái nguyên nhân gì khác quan trọng mà không nói cho nàng biết...
Ở trong tướng phủ bảy rẽ tám quẹo, đã làm cho Thủy Dạng Hề không cảm nhận đúng phương hướng. Nàng vốn có bệnh hay lạc đường, hơn nữa kiến trúc cổ đại là tuân theo Đông Tây Nam Bắc bốn phương vị m