
Tác giả: Hề Lệ Sa
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 1342271
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2271 lượt.
ực thông qua ngón tay rót vào trong roi, oanh một tiếng, roi theo tiếng dựng thẳng lên.
Tuyền Tuyền sớm có phòng bị, chỉ đối với hắn khinh miệt cười: “Trình độ như vậy cũng xứng ở trong này để mất mặt xấu hổ?”
Mũi chân điểm nhẹ, thân mình đã như con bướm nhẹ nhàng lao đi về phía sau, ngược lại nội các đại nhân kia tung ra lực quá lớn, thu lực không kịp, suýt nữa ngã quỵ.
Niên Niên nhìn xem bật cười ha ha. Không đợi nội các đại nhân kia kịp phản ứng, cũng phi thân thẳng lên: “Vẫn chưa từng có cơ hội thử xem bảo bối của ta, hôm nay liền nhìn xem là nhuyễn tiên của ngươi lợi hại hay là nhuyễn kiếm của ta lợi hại.”
“A...” Tiếng nam nhân trung niên tru lên, tiếp đến là roi rơi xuống đất bắn lên bông tuyết tuôn rơi thanh.
“Ôi...” Niên Niên ôm tay kêu lên, nhuyễn kiếm đồng thời cũng rơi trên mặt đất.
“Ai? Là ai ở sau lưng ám toán bản nội các?” Nam tử trung niên có chút hoảng sợ nhìn quanh bốn phía.
Thủy Dạng Hề đối với Nam Cung Ngự Cảnh cười: “Phượng ấn của Thái Hậu, cầm lấy mà không có chút ích lợi nào sao?” Hai mắt ý vị thâm trường chớp chớp, tay tùy ý vén là váy một chút, liền hướng người liên can đang chờ kia đi đến.
“Là ta,” tiếng nói thanh thiển như tuyết mùa đông, áo choàng da hồ tuyết trắng cùng băng tuyết thiên địa tương liên, tựa như trở thành một khối.
Thủy Dạng Hề mạn bất kinh tâm* đảo qua mọi người đứng trên tuyết, giơ tay đem mũ áo choàng lông tơ trên đầu kéo về phía sau, lộ ra một đầu tóc đen vô câu vô thúc, khóe miệng vẫn là vậy, nếu có chăng hình như chỉ vô ý mà cười. Kẻ khác thấy không khỏi tâm sinh ý sợ hãi.
*Mạn bất kinh tâm: không đếm xỉa tới.
Mấy người đều là sửng sốt, nửa ngày sau, mới nghe Niên Niên cùng Tuyền Tuyền cao giọng nói: “Dạ, nương, nếu còn có lần sau, tuyệt đối sẽ làm được sạch sẽ lưu loát.”
“A...” Nơi này lại phát ra một tiếng giết lợn tru lên, cũng là đại nhân nội các kia rốt cục phản ứng lại, “Ta giết ngươi yêu phụ này.”
Tiếng chưa nói xong, thân ra bay ra trước, cả người cồng kềnh nhưng rất là nhanh chóng cùng roi da trên mặt đất liền hướng Thủy Dạng Hề tấn công đến.
Tuyền Tuyền cùng Niên Niên cùng đều đưa cho hắn một cái ánh mắt đồng tình, chia nhau trong lòng cầu nguyện: đại thúc, ngươi tự cầu nhiều phúc đi, dám khiêu chiến mẫu thân ta.
Thủy Dạng Hề nhẹ giọng cười, không thèm để ý, xem cũng chưa xem liếc mắt một cái, tay duỗi ra, nhắm thẳng cổ họng người đó đánh tới.
“Đại nhân, hiểu ra thiện có thiện báo, ác có ác báo. Nhi tử bảo bối kia của ngươi gặp phải hai cái tiểu bảo bối của ta đến cùng chính là báo ứng của hắn, ngươi không ở nhà thắp hương bái Phật tạ ơn Phật tổ, lại tới tìm bảo bối nhà ta trả thù, vì sao vậy?” Thủy Dạng Hề lấy một loại ngữ khí niệm chú cho hạng người ngu ngơ ác độc, giọng nói nhẹ, phảng phất như một cao tăng độ người lầm đường lạc lối mà đến, hơn nữa rất thật tình.
Bảo bối nhà nàng, nàng tất nhiên là hiểu rõ. Tuyệt đối sẽ không lạm sát kẻ vô tội, chết ở trong tay bảo bối nhà nàng, chỉ có thể nói do con hắn đáng giận đến cực điểm.
Nội các đại nhân kia lúc này bị quản chế trong tay người khác, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghe lời nói Thủy Dạng Hề như thế lại từ tức giận đến giận sôi lên, hé ra biểu cảm đến mức tím tái, trong cổ họng lại không dám phát ra một tiếng. Chỉ lấy hai mắt phẫn hận lại sợ hãi trừng mắt Thủy Dạng Hề, nhìn phong khinh vân đạm trong mắt nàng, cảm giác giống như sinh mệnh chính mình cũng ở trong đó chậm rãi mà trôi đi.
“Ngươi... Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi cũng biết... Ta... Ta là ai?” Vất vả lắm mới từ trong cổ họng tìm lại được giọng nói chính mình.
Thủy Dạng Hề ngoái đầu nhìn lại nhìn hắn một cái, mâu quang mát lạnh, khinh mạn nói: “Vậy ngươi cũng biết ta là ai?” Một thân tuyệt đại tao nhã nhưng ở một cái nhăn mày cười gian lộ ra không thể nghi ngờ, làm cho người ta bất giác xem ngây người đi.
“Không... Không biết,” nam tử trung niên một chút sợ run, thành thật đáp.
Thủy Dạng Hề khẽ nhếch khóe miệng, toàn bộ vô ý cười: “Đương kim hoàng hậu ngươi cũng không biết?” Tay hướng bên cạnh quăng đi, nam tử trung niên kia đã là theo hướng lực đạo ngã xuống trong tuyết.
“Hoàng... Hoàng hậu? Không... Không có khả năng, hoàng hậu không phải đã sớm chết sao? Hoàng hậu nơi nào?” Nam tử trung niên kia có chút nói năng lộn xộn, đã không biết cảm giác trong lòng là như thế nào.
Nữ tử này cho hắn cảm giác áp bách so với Thái Hậu còn hơn vài phần, làm cho người ta trốn không thể trốn, tránh không thể tránh.
“Đại nhân, trên đời này ngay cả Thái Hậu đều có thể giả, còn có cái gì không có khả năng đâu?” Thủy Dạng Hề nhìn hắn nói, tùy tay bắn ra một viên thuốc, theo cái miệng khẽ nhếch của hắn mà thẳng tiến vào cổ họng.
Nam tử trung niên biến sắc, kinh hãi nói: “Ngươi cho ta ăn cái gì?”
“Có thể là cái gì?” Thủy Dạng Hề làm như chuyện không liên quan mình, lành lạnh nói, “Chỉ là một viên độc dược nho nhỏ, thiên hạ này trừ bỏ ta không người có thể giải nga.”
Nam tử trung niên