
Tác giả: Hề Lệ Sa
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 1342265
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2265 lượt.
Nghĩ tới đây, không khỏi nhướng mày. Nàng đã chịu đựng sự đau khổ của Thiên Ảnh điểm huyệt, đương nhiên biết sự lợi hại của nó, nay Nam Cung Ngự Cảnh bị độc chưa lành, sẽ giải không được.
Những người đang chờ nhìn Thủy Dạng Hề khẩn trương với lão nhân bạc đầu kia, nên đều theo tiến vào, xem đến tột cùng là ai.
“Hắn là nghĩa huynh của nương ta, dĩ nhiên trở thành cữu cữu ta.” Thủy Dạng Hề đi đến phía trước cửa sổ, lại đem mạch đập hắn, mỏng manh kia nhảy lên làm cho nàng không khỏi nhíu mi, “Bất quá, chàng còn phải tôn cữu cữu là sư thúc mới đúng, hắn thế nhưng là sư đệ chính tông của sư phụ chàng.” Nói xong, đối hắn cười chế nhạo.
Nam Cung Ngự Cảnh cả kinh, người trên giường đúng là năm đó cùng sư phụ hắn nổi danh hưởng dự giang hồ Ngọc Diện Công tử Quân Vô Nhan.
Nhân đạo vô nhan, nhưng hắn cũng cứ quân nhan như ngọc, tuấn mỹ khuynh thành, năm đó người phong lưu phóng khoáng giang hồ không ai có thể theo kịp. Mà đầu tiên là một thân võ nghệ phiêu dật tiêu sái càng làm cho người ta chỉ cần xem thế là đủ rồi. Chỉ là đến nay vì sao lại rơi vào tình cảnh này?
Hắn nhíu mày lại, tiến lên trước, kéo mạch đập người kia. Thần sắc trong mắt lại biến đổi, người này, quả nhiên trúng Thiên Ảnh điểm huyệt.
“Hề Nhi đã cứu hắn như thế nào?” Trong giọng nói thản nhiên cộng thêm một điểm trầm trọng. Sư phụ hắn nếu đã có dũng khí thả tâm ly khai kinh thành, liền sẽ không lộ ra bất luận là sơ hở gì, nhất là lợi thế trọng yếu như thế. Chẳng lẽ trong đó lại có âm mưu gì?
Thủy Dạng Hề nghe ra sự thận trọng trong lời nói, tất nhiên là đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn, đối hắn cười nói: “Yên tâm, ta có thể cứu được cữu cữu đúng là ngẫu nhiên. Chính là sớm muộn gì bọn họ sẽ biết. Mà Mộ Dung Tỉnh rời kinh thành đi cũng đã nhiều ngày, hắn có thể như vậy không kiêng nể gì mà để Thái Hậu tự mình một người ở lại trong cung nhất định là bố trí hết thảy tốt lắm, chỉ không biết hắn rốt cuộc đi nơi nào, đúng là không ai có thể dò xét sao?”
Nghe được câu Thủy Dạng Hề hỏi, Nam Cung Ngự Cảnh hai hàng lông mày cau lên hiếm thấy, đối với hành tung Mộ Dung Tỉnh, người phái đi giám thị đều là thất bại quay về, đến nay không biết hắn rốt cuộc đi nơi nào, lại đã để lại âm mưu gì.
“Võ công hắn rất cao, những người phái đi không ai có thể thăm dò được hành tung của hắn.” Điểm ấy là điều duy nhất hắn không thể nắm giữ.
Như thế, trong tình cảnh này, vẫn có chút khó giải quyết.
Nhất thời, hai người đều lâm vào trầm mặc, chỉ còn tiếng ngọn nến cháy, ở trong bầu không khí yên tĩnh càng rõ ràng.
“Khụ khụ khụ...” Không biết khi nào, cũng không biết trầm mặc bao lâu, người trên giường rốt cục cũng không kiên nhẫn mà phát ra vài tiếng ho khan.
Hắn đã tỉnh được một lúc, chính là nghe thấy hai người nói chuyện, mới tiếp tục chợp mắt, vẫn chưa lên tiếng quấy rầy. Chỉ là lúc vừa nghe được đàm luận về việc nơi đi Mộ Dung Tỉnh, lại nghe im lặng, đợi hồi lâu, vẫn như cũ là lặng im một mảnh. Hắn thật sự là nhịn không được, chỉ phải giả ho khan vài tiếng, làm như mình đã tỉnh lại rồi.
“Cữu cữu ngươi đã tỉnh chưa?” Thủy Dạng Hề nghe thấy động tĩnh của người trên giường, không khỏi có chút vui sướng hỏi, đem một chén nước đưa tới bên môi hắn, “Trước uống nước đi.”
Nam Cung Ngự Cảnh cũng tiến lên đỡ thân mình hắn, đem uy nghi đế vương của mình để qua một bên.
Quân Vô Nhan nhợt nhạt uống một ngụm, đem phần còn lại của chén trà đưa Thủy Dạng Hề, mới nói: “Mộ Dung Tỉnh xác nhận đi Thịnh Hạ quốc. Đương kim Thừa tướng Thịnh Hạ quốc và Mộ Dung Tỉnh lúc trước có giao hảo, hắn là muốn cho các ngươi một cái trở tay không kịp.”
“Thịnh Hạ Quốc sao?” Nam Cung Ngự Cảnh nghe xong, hai mắt nguy hiểm ánh lên, trong lòng cười lạnh vô cùng. Cùng Thủy Dạng Hề nhìn nhau cười, “Hề Nhi, nàng nói trên trời có phải đặc biệt chiếu cố chúng ta hay không, càng là đến thời khắc nguy cấp, tiền đồ lại càng là sáng sủa.”
Thủy Dạng Hề đang nghe đến Thịnh Hạ quốc ba chữ trong lòng cũng không có chút âm thầm cao hứng, nay nghe Nam Cung Ngự Cảnh nói như thế, lại vui sướng khó nén, hé ra gương mặt sớm cười đến có chút nở hoa. Như thế rất tốt, Mộ Dung Tỉnh muốn cho bọn hắn bị hai mặt giáp công, vậy bọn họ cũng không thể quá bị động mà thất lễ, ngay tại lúc đó phóng một con sâu mọt nho nhỏ lên, làm hắn ngã có kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. Một đôi mắt đẹp cười đến nhập vào tinh thần càng thêm sáng ngời.
Dây đàn căng thẳng nhiều ngày ở trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống, hiện nay chỉ còn chờ con cá vào lưới.
“Cữu cữu có phải trúng Thiên Ảnh điểm huyệt hay không?” Thủy Dạng Hề lúc này rốt cục nhớ tới một việc trọng yếu hơn.
“Không sai,” Quân Vô Nhan có chút bất đắc dĩ thở dài, hắn cả đời này xem như thua ở trên món võ công này. Sớm biết như thế, lúc trước khi sư phụ cho hai người bọn họ lựa chọn loại võ nghệ để học, hắn phải chọn cái này trước mới đúng, cũng miễn hắn nay gặp chuyện thế này.
Vốn ôm một tia hy vọng xa vời nhưng sau khi nghe ra sự thừa nhận trong tiếng trả lời liền trầm đi xuống. Quay đầu nhìn phía Nam Cung Ngự Cản