
Tác giả: Hề Lệ Sa
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 1342156
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2156 lượt.
hung quanh tuyệt không quen thuộc, dường như thiếu hụt một chút cảm giác an toàn. Vì suy nghĩ cho cuộc sống hạnh phúc sau này, nên đi ra ngoài một chút. Cũng thuận tiện tham quan học tập kiến trúc cổ đại cùng phong cảnh.
Ra khỏi viện môn, mới biết, cái sân nơi Thủy Dạng Hề ở, đã trải qua bao nhiêu ngày bao nhiêu năm. Bị vây ở góc Tây Bắc của cả phủ đệ, thực vật trong viện lấy Lê Hoa làm chủ, làm cho nàng nhớ lại Lê Hương viện trong Hồng Lâu Mộng. Liền vì nó lấy cái tên này. Vu Nhi thẳng thắng nói nghe êm tai, khen nàng rất tài hoa.
Thủy Dạng Hề cười cười, bất quá là mượn vinh quang của người khác thôi. Cùng Vu Nhi một đường vừa nói, vừa lửng thững đi tới, đợi qua một ngọn núi giả, phạm vi nhìn sáng tỏa thông suốt, thật sự là có khác biệt động trời. Chỉ thấy trước mắt một hồ mênh mông bát ngát bích hà, mặc dù đã vào thu, nhưng lá sen vẫn không tàn đi, một hồ sen như trải qua tắm rửa. Thẳng ứng với câu Thiên liên diệp vô cùng bích. Nhất thời cao hứng, liền bỏ qua đình tạ, nhắm bên cạnh ao đi tới. Chỉ cảm thấy nước trong suốt nhìn thấy đáy, tựa hồ có thể nhìn thấy thân sen lắc lư theo bầy cá, vạn phần thú vị. Thủy Dạng Hề trừng mắt nhìn, hướng bốn phía xem xét, rốt cục ở đình tạ bên cạnh núi đá, bên cạnh cây liễu thấy một cổ nước chảy. Hảo cho một cổ lưu Thương khúc thủy nha, cũng khó trách nước trong trẻo thông suốt như thế. Thanh thủy xuất Phù Dung, cổ nhân thật không có lừa ta.
Thủy Dạng Hề vốc nước lên tay rồi thổi phồng xuống ao, quả thực hấp dẫn chết nàng. Nàng xưa nay tham lạnh, mặc dù đã vào thu, nhưng giờ ngọ cũng nóng rang. Rất nhanh rời khỏi giày, đem một chân trần ngâm ở trong nước, nhất thời, lạnh lẽo thẳng thấu trái tim. Lập tức liền có một đám cá nhỏ bơi tới đây mổ chân của nàng, khiến cho nàng ngứa, không nhịn được cười ra tiếng.
Tam Hoàng Tử
Cũng không biết, lúc này cảnh này, bản thân nàng đã hòa vào trong phong cảnh.
Tử Thần Lâu, Nam Cung Ngự Cảnh đã xem xong một mật báo cuối cùng, đẩy ra cửa sổ, nụ cười mang một tia giễu cợt hiện lên khóe miệng, xem ra, nhị ca thân mến của ta đã có chút gấp gáp rồi sao. Tay phải nhẹ nhàng vân vê, tờ giấy đã thành phấn vụn, theo chiều gió biến mất ở không trung của hồ sen. Lúc này, chợt nghe được một trận tiếng cười thanh thúy dễ nghe, mang theo một chút tự nhiên thoải mái. Hắn hơi cảm thấy kinh ngạc, tìm theo tiếng cười nhìn lại, chỉ thấy một thân nữ tử nguyệt sắc quần áo đang ngồi ở bên cạnh ao, chân trần chơi đùa trong nước, giống như tiên tử. Đến khi thấy rõ dung mạo phía sau, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nụ cười giễu cợt càng thêm thâm thúy.
Mà ở trong lúc đó, Vu Nhi thấy Thủy Dạng Hề cởi bỏ giày chân trần nghịch nước, nhất thời bị làm cho sợ đến hồn phi phách tán, vội vươn tay thật chặt túm ở cánh tay Thủy Dạng Hề: “Tiểu thư, ngươi làm gì, một hồi lại muốn rơi vào nước chết sao, sống mới là tốt?” Mạng của nàng cũng chỉ có một cái, còn hành hạ nàng như vậy, tiểu thư có chuyện gì không xảy ra, Hoàng hậu nương nương trước hết sẽ lột da của nàng.
Thủy Dạng Hề nghiêng đầu sang chỗ khác, vốn định tiếp tục trêu cợt nàng thêm nữa, nhưng nhìn mặt nàng bị hù dọa đến trắng đành bỏ qua theo nàng lên bờ. Chỉ than thở cùng với nước vô duyên.
Dọc theo hành lang thủy tạ, một đường vòng quanh. Bên phải trên bờ cảnh trí là liễu ám hoa minh (trong hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát, có thể hiểu là hy vọng), thiên biến vạn hóa, nhưng bên trái vẫn là một ít hồ hoa sen, quanh co quanh quẩn. Nàng không khỏi bội phục tâm tư xảo diệu của người thiết kế. Đang suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy một cổ lực đẩy, liền muốn ngã xuống phía sau. Tiếp theo, truyền đến thanh âm một vật thể kim loại rơi xuống đất. Vu Nhi tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đỡ thân thể Thủ Dạng Hề, nàng mới miễn cưỡng không tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Vừa mới đứng vững đã nghe Vu Nhi đã sớm mở miệng mắng: “Cẩu nô tài từ nơi nào đến, ánh mắt để ở đỉnh đầu sao? Vội vàng hấp tấp mò mẫm đụng cái gì, ngươi vội vàng đi đầu thai hả, không nhìn thấy Tam hoàng tử phi nương nương sao? Có người giống trẻ con như ngươi ở đây đấu đá lung tung sao, là nơi nào tới, hãy xưng tên ra, cần phải gọi Trần tổng quản hảo hảo trừng phạt.”
Kia gã sai vặt vừa nghe đụng phải hoàng tử phi điêu ngoa nhất trong phủ, sớm bị dọa đến không còn hồn, chỉ quỳ xuống nói: “Hoàng tử phi nương nương tha mạng, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết. Cầu xin ngài ngàn vạn đừng nói cho Trần tổng quản, tha nô tài này một lần này!” Vừa nói, đầu đã ở trên mặt đất dập bang bang vang lên.
Thủy Dạng Hề đang muốn nói chuyện thì Vu Nhi đã nhanh hơn: “Mặc ngươi dập đầu vỡ đầu cũng vô dụng, chờ chịu phạt đi!”
“Vu Nhi!” Thủy Dạng Hề cảnh cáo kêu một tiếng, trong lòng buồn bực, lúc này Vu Nhi làm như hóa thân thành con của Mẫu Dạ Xoa vậy. Lại nhìn đến người đang quỳ run rẩy trên mặt đất, ta có đáng sợ như vậy sao, hay là trước kia chủ thể lập uy quá nặng?
Nàng nhặt khay cùng cái vật thể góc cạnh mà nàng không biết rơi trên mặt đất lên, đặt ở bên trong khay sau đó đưa cho hắn, nói: “Đứng lên đi, đồ đã lấy được.