Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Duyên Kỳ Ngộ

Duyên Kỳ Ngộ

Tác giả: Trang Trang

Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015

Lượt xem: 1343808

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3808 lượt.

g mình, quả thực lòng ta chỉ vương vấn có chàng.
Thái tử chưa học được bao nhiêu những thủ đoạn lợi hại của cô ta. Chàng ngoại hình tuấn lãm, đối nhân hòa khí lễ nghĩa, nếu không phải do dã tâm của ta, dã tâm của Tử Ly và sự đề phòng của Ninh vương, chàng tuyệt đối có thể trở thành một Ninh vương thứ hai, khiến Ninh quốc lại bình an mấy chục năm. Chỉ cần Ninh quốc không xuất binh chinh thảo, trừ phi bốn nước nhất tề xâm phạm, còn không bất kỳ nước nào trong bốn nước nếu tấn công đều khó chiến thắng. Cho dù một lần xâm phạm Ninh quốc như trận Lâm Nam, kết cục đều phải bồi thường mấy chục vạn lạng bạc, hàng năm triều cống.
Hai mươi năm bình an, thuận buồm xuôi gió lớn lên, thái tử như đóa hoa trong phòng ấm. Còn Tử Ly như cái gai, một cái gai thận trọng náu mình, thận trọng mưu cầu sinh tồn trên đồng hoang, ta đương nhiên thích người sau hơn, mặc thái tử ngày càng dựa vào ta, cũng mặc chàng cẩn thận che giấu sủng ái với Lý Thanh Lôi, sợ ta ghen.
Sau khi Tử Ly ra đi, ta “ốm” nặng một trận, thái y bẩm báo thái tử, trong ba năm ta không thể hầu hạ chăn gối. Thái tử tỏ ra vô cùng buồn bã, ta lạnh mặt nhìn, cùng “buồn bã” với chàng. Trong mắt thái tử, ta cũng chính là loại xương rồng như Tử Ly, đột nhiên nở hoa, cũng rất khác người, muốn hái phải cẩn thận đề phòng gai đâm.
Ba năm trôi qua, Ninh vương băng hà, Tử Ly từ Biên thành về triều phục tang. Thân hình rắn rỏi, thanh tân của chàng xuất hiện ở Ngọc Tượng cung, ngay cả thái tử cũng cảm thấy chàng giống như thanh kiếm sắc sắp thoát khỏi bao, huống hồ là ta. Ta say mê ngắm chàng từ con ngài trong kén thoát ra thành con bướm, ta thích chàng, mong chàng có thể thực hiện lời hứa.
Chuyện minh ước giữa chúng ta, ngay đến An Thanh vương trung thành như vậy cũng bị Tử Ly giấu biệt, chàng quả thực rất cơ mưu. Vậy là ta lại tỉnh táo xem các tấn trò diễn ra trước mắt. Ta rất muốn tin những trò diễn của họ trong cuộc tranh giành đế vị, nhưng những gì nhìn thấy, những gì cảm được, không đánh lừa được ta. Nhan sắc khuynh thành của Lý Thanh La khiến thái tử ngỡ ngàng, tiếng đàn của nàng ta lúc đó, biểu hiện của nàng ta lúc vào cung, khiến lòng ta chấn động, hoàn toàn đã hiểu. Nỗi ưu sầu trong tiếng tiêu của Tử Ly, vẻ tư lự của chàng thì ra đều liên quan đến Lý Thanh La.
Ba năm Tử Ly không về Phong thành, bỏ mặc Cố Thiên Lâm suốt ba năm. Ta cũng không thoát khỏi bản tính nữ nhi thường tình, thầm hy vọng chàng ít nhiều cũng vì ta, lúc này ta mới hiểu, tất cả là vì A La, chỉ có A La.
Ta thầm mong như vậy, là do ta đã yêu chàng sao? Nghĩ bao phen, ta vẫn phủ định. Có thể ta thích chàng, hoặc có thể chàng là kiểu đàn ông ta muốn có, có lẽ là do vậy khiến ta có chút tình ý với chàng. Nhưng, lớn hơn tất cả vẫn là tham vọng có được binh quyền từ chàng, muốn cùng chàng xuất binh chinh chiến, muốn chàng thu nạp mưu kế của ta, lấy được thiên hạ. Ý nghĩ như vậy đối với một nữ nhi bình thường quả thực khó lý giải, nhưng với ta, đó là ý nguyện từ nhỏ, khát vọng chinh phục thiên hạ luôn cuộn trào trong huyết quản ta.
Tử Ly đã trở về, ta quyết định nhắc nhở chàng. Chàng và Lưu Giác dùng kế muốn dụ ra Bắc quân của ta, ta sẽ cho họ thấy ta lợi hại thế nào. Vốn định khoác chiến bào ra trận gặp hai người đó, nghĩ mãi, ta quyết định đưa thái tử đi, không tiết lộ với Tử Ly, khiến huynh đệ họ gươm đao động binh một trận. Thái tử chưa bao giờ cầm quân, khả năng thua là rất lớn, nhưng theo bố trí của ta, Tử Ly và Lưu Giác cũng chẳng được hời bao nhiêu. Nếu không may, thái tử chiến thắng, ta sẽ theo sắp đặt của cha và cô, để họ Vương thay thế họ Lưu.
Đêm trước trận chiến, cô ta muốn ta ở lại bên bà. Cô vô cùng căng thẳng. Ta cười an ủi cô, sẽ không có chuyện gì xảy ra, theo ta, cho dù Tử Ly lên ngôi, cũng sẽ không làm khó hậu cung. Cô ta lẩm bẩm: “Hắn sẽ giết cô, hôm hắn từ Biên thành trở về, từ xa cô đã ngửi thấy mùi sát khí bên ngoài Ngọc Tượng cung, giọng bi phẫn của hắn giống như ngày xưa...”.
Ta kinh ngạc, lẽ nào cái chết của thân mẫu Tử Ly có ẩn tình? Trời ơi, ta suy tính mọi lẽ, sao lại bỏ qua chuyện này? Bị ta hỏi dồn, cô lạnh lùng thừa nhận: “Cô đã bỏ ra ba năm để đầu độc dần dần, đến lúc này mới nói với cháu, vốn định mang bí mật xuống mồ”.
Giọng cô rất nhẹ, rất lạnh, nhưng lại như sét đánh giữa ban ngày khiến ta lảo đảo. Ta còn gì không hiểu. Thái tử dù hiền đức đến mấy, cũng không địch nổi sự lộng hành của thế lực họ Vương và mối thù giết ái hậu bao năm, Ninh vương sao có thể cam lòng! Cây tiêu ngọc Tử Ly vẫn thổi là di vật của mẫu thân chàng, ngày ngày chàng cầm trong tay, đã hiểu mối thù với họ Vương sâu thế nào?
Ta lê bước ra khỏi Ngọc Phượng cung, một mình lang thang trong ngự hoa viên. Ban đêm, mỗi con đường ở đây đều phát lân quang mờ ảo, nhìn giống như một tấm lưới dệt bằng tơ, ta là con bướm bị mắc trong lưới đó. Ta hận cô ta, hận bà ta không sớm nói cho ta biết chính bà ta đã giết mẫu thân Tử Ly! Dù ta có tài kinh bang tế thế đến đâu, chàng cũng quyết không lấy con gái kẻ thù, càng không thể lập ta làm hoàng quý phi.
Tử Ly chỉ lợi dụng ta mà