
Tác giả: Đậu Toa
Ngày cập nhật: 03:41 22/12/2015
Lượt xem: 134465
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/465 lượt.
yệt bắn ra dòng nhiệt lưu nóng hổi của mình. Cô chìm đắm trong khoái cảm anh mang lại, khóe mắt rơi ra những giọt lệ vui sướng và hạnh phúc.
Cả đêm, phòng làm việc không ngừng vang ra âm thanh rên rỉ và những tiếng gầm nhẹ, xuân ý dạt dào.
Cổ Tinh Nhã tỉnh dậy dụi dụi hai mắt, cảm thấy toàn thân mệt mỏi cứng đờ không cử động được.Tối hôm qua, bọn họ làm từ phòng làm việc rồi sang đến phòng nghỉ ngay bên cạnh. Cả đêm miệt mài.
Di động đổ chuông báo thức. Mở mắt ra điều đầu tiên đập vào mắt Cổ Tinh Nhã là một lồng ngực quen thuộc. Thắt lưng bị anh bá đạo ôm chặt. Chân anh vòng qua kẹp chặt lấy chân cô làm cô không cách nào cử động được.
Ngẩng đầu nhìn anh. Anh vẫn đang ngủ, trên môi luôn nở nụ cười thỏa mãn.
A! Trông như đứa trẻ vậy! Nhìn anh cô cũng cười theo. Đột nhiên, anh mở mắt.
"Sớm vậy!" Cô cười rồi nhẹ nhàng hôn anh một cái.
"Không đủ!" Bất mãn với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, Trọng Xuất Ngụy ôm lấy má cô, dùng cách thức quen thuộc hôn cô. Cho đến khi hai người đều hít thở không thông mới buông cô ra.
Trọng Suất Ngụy ý cười đầy mắt, ôm người con gái mềm mại trong tay thật lâu. Sáng sớm có cô ở bên làm anh thấy thật hạnh phúc, không muốn rời đi. Trước đây anh không như vậy. Nhưng đối với cô lại hoàn toàn ngược lại.
Anh không ngờ rằng có ngày anh lại có ý nghĩ muốn độc chiếm một cô gái đến vậy. Lúc mới bắt đầu anh chỉ nghĩ muốn nói chuyện với cô mà thôi. Không nghĩ quan hệ lại đi quá xa như vậy. Đến nỗi hiện giờ anh chỉ muốn cô là của anh mãi mãi.
Với anh, cô thật đặc biệt, thật tốt. Dù cô có thế nào anh cũng chỉ yêu chiều mỗi cô mà thôi. Nghĩ đến đây, bất giác anh nở nụ cười hạnh phúc.
"Thế nào, thế nào anh lại cười vui vẻ vậy?" Cổ Tinh Nhã ôn nhu hỏi.
"Không có, chỉ là đột nhiên anh cảm thấy rất hạnh phúc, ha ha. . . . . ." Nói xong, anh lại không ngừng ngây ngô cười .
"Tốt lắm, biết làm nũng rồi!"
Cô kéo bàn tay anh đang ôm chặt thắt lưng mình, ý đồ muốn đứng dậy. Chỉ là vừa mới đứng lên lại lập tức ngã xuống.
"Sao, thế nào? " Vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, anh lo lắng hỏi.
"Đều là tại anh…….. !" Cổ Tinh Nhã hai má ửng hồng giận dữ nói.
Ngẩn ra một hồi anh mới ý thức được cô đang nói gì. Khóe miệng khẽ nhếch lên cười tà nhìn cô.
"Xem ra tối qua anh khiến em rất mệt?" Đang nói, anh tà ác ghé vào tai cô thổi khí. Khiến cho cô rùng mình.
"Anh lui ra. Em muốn đi tắm!" Hai tay nhỏ bé cuả cô cố đẩy anh ra.
"Anh lui ra liệu em có đi vào phòng tắm được không?" Anh cười gian trá làm cô tức điên.
"Không cần anh lo!"
"Nhưng anh rất muốn lo!"
Anh vô lại đáp. Vòng tay ôm cô lên đưa vào phòng tắm, mặc cho cô phản đối. Bỏ cô đứng xuống anh vẫn không đi làm Cổ Tinh Nhã lại lần nữa tức giận.
"Đi ra ngoài!" Cô chỉ tay ra cửa.
"Em cứ mặc anh, anh hầu hạ em!" Trọng Suất Ngụy vô lại nói, nhất quyết không chịu đi.
Trừng mắt nhìn anh, Cổ Tinh Nhã đành phải rửa mặt chải đầu, mặc kệ anh đứng bên cạnh.
Ây da! Cô tức giận rồi ! Nhìn cô đánh răng chải đầu làm hai bầu ngực trắng nõan đung đưa trước mắt anh, nơi nào đó liền rục rịch ngóc đầu dậy. Bàn tay to thừa dịp cô bận rộn liền chụp lấy hai bầu ngực đẫy đà.
"Trọng Suất Ngụy, anh làm gì đó, bỏ tay ra." Cổ Tinh Nhã vội bước lùi tránh.
"Anh làm gì đâu." Người nào đó giả ngốc.
"Vậy tay anh đang để đâu đó?" Miễn cưỡng lui từng bước, cô cẩn thận hỏi.
"Ha ha! Tại anh muốn em mà thôi." Trọng Suất Ngụy lưu manh cười.
"Không muốn, không muốn, đêm qua lchúng ta àm nhiều lần rồi." Lưng cô chạm tường.
"Anh vẫn cảm thấy chưa đủ, em vẫn xuống giường được mà!" Anh bước một bước ép cô vào tường.
"Em… ưm. . . . . ."
Anh bá đạo cúi xuống hôn cô. Hai tay bắt đầu vuốt ve kích thích……..
"Chúng ta tiếp tục nhé!"
Qua một hồi, trong phòng tắm vang ra những tiếng rên rỉ yêu kiều và những tiếng gầm đầy sung mãn.
Ba ngày liên tiếp, Cổ Tinh Nhã không có đi làm mà Trọng Suất Ngụy cũng không bước ra khỏi cửa phòng làm việc. Tất cả mọi việc đều do Liễu Thuần Đình sắp xếp. Ai cũng tưởng tổng tài vẫn đang nổi giận nên không ai dám đến gần.
Ngẩng đầu nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, Liễu Thuần Đình cười cười.
Mùa xuân, thật sự đến rồi!
Đứng ở trước nhà Cổ Tinh Nhã, Trọng Suất Ngụy trong lòng vừa mừng vừa lo.
Mừng vì, cô đã chấp nhận anh.
Lo vì, cô có hai con, không biết chúng có thích anh không nữa.
Dù sao, anh vẫn rất ích kỷ .
Mà anh tự nhận là người đàn ông bình thường nên cũng có khúc mắc như người bình thường.
Khi anh còn đứng ngoài do dự thì bên trong, qua camera theo dõi, ba cô gái đang tranh luận. "Này, cậu xem anh ta muốn đứng bên ngoài bao lâu nữa vậy?" Sở Thiến nằm nghiêng trên ghế daiof thoải mái hỏi.
"Đại khái phải một lúc nữa!" Đẩy đẩy kính mắt, Liễu Thuần Đình nói.
Không có được đáp án, Sở Thiến chuyển qua Cổ Tinh Nhã: "Tinh Nhã, theo cậu thì mất bao lâu?"
"Đừng để ý đến anh ấy. Đứng chán anh ấy sẽ vào thôi."
"Nhưng mà. . . . . ." Bẹt bẹt miệng, Sở Thiến một bộ ủy khuất .
"Mẹ, chú ấy chính là cha con sao?" Không đợi Sở Thiến lên tiếng, cậu bé