
Tác giả: Đào Ảnh Xước Xước
Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015
Lượt xem: 1341425
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1425 lượt.
nhiều, nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp, về sau không chừng sẽ thường xuyên gặp mặt, cứ im lặng mà đi như vậy dường như hơi xa lạ, cho nên Cố Hàm Ninh cười nói.
“Cái đó không liên quan tới cậu.” So với giọng nói ôn hòa của Cố Hàm Ninh thì giọng nói này lạnh nhạt rất nhiều, thậm chí Cố Hàm Ninh còn cảm thấy có một chút chán ghét trong đó.
Chán ghét? Thật là kì lạ…….
Nụ cười của Cố Hàm Ninh lập tức cứng lại, trong lòng cố gắng nhớ lại có phải bản thân đã làm gì đắc tội với cô ấy không. Nhưng số lần cô và bạn Thích Kì này gặp mặt ít đến đáng thương, thậm chí hoạt động của lớp cô tham dự cũng không nhiều, nên làm thế nào mà cô có thể đắc tội với cô ấy chứ? Cô thật sự không nghĩ ra, thôi không nghĩ nữa.
“Bạn học Thích, mình chỉ là nghĩ chúng ta học cùng lớp nên mới hỏi một câu……” Cố Hàm Ninh nói giọng bình thản hơn, tươi cười trên mặt cũng lộ ra một tia nhàn nhạt.
“Tôi và cậu không phải là chúng ta, đừng nhập làm một. Tôi rất ghét nữ sinh như cô, ở ngoài nhìn rất thanh cao, thật ra bên trong lại… lại **.” Thích Kì ngừng bước, nghẹn đỏ mặt, trừng Cố Hàm Ninh cuối cùng cắn răng nói hai chữ cuối, mơ hồ nghiến răng.
Cố Hàm Ninh mặt lạnh, trong lòng lại càng thấy lạ, cô nghĩ dù bạn học trong lớp không có ấn tượng tốt với cô nhưng chắc cũng không kém đi đâu a, không nghĩ tới bản thân lại bị đánh giá như vậy.
Được rồi, cô hoàn toàn phẫn nộ rồi, sao người Thích Kì nói có thể là cô được chứ?
“Thích Kì, lời nói đó vô căn cứ không thể nói tùy tiện.” Cố Hàm Ninh lãnh đạm nói, trong lòng nghĩ người không cùng ý kiến không thể làm bạn, vẫn là nhanh chạy lấy người thôi.
“Hừ, cậu đừng nghĩ không ai biết, tôi đã thấy rồi!” Thích Kì nâng cằm, liếc xéo Cố Hàm Ninh, có chút kiêu ngạo và rụt rè, giống như biết rõ việc xấu của đối phương, trong tay đang nắm một nhược điểm thật lớn, cho nên cảm giác bản thân đang chiếm ưu thế lớn.
“Ờ? Thế cậu nhìn thấy gì?” Cố Hàm Ninh có chút tò mò.
“Buổi tối hôm đó, cậu và bạn trai ôm hôn nhau.” Thích Kì lại bắt đầu bối rối, cau mày, giống như là đang cân nhắc nên miêu tả như thế nào: “Anh ta ở trên người cậu…. Tôi thấy rồi….. Tay anh ta, luồn vào váy của cậu, còn cậu thì phát ra âm thanh….” Mặt Thích Kì càng ngày càng đỏ, giống như là đang nhớ lại cảnh đó, gian nan nói ra.
Cố Hàm Ninh lập tức không biết nên nói gì, hai má ửng đỏ, hơi nhíu mi, trong lòng mắng Triệu Thừa Dư từ đầu tới đuôi một trận! Vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của cô nàng, nhân chứng thoạt nhìn còn ngượng ngùng hơn so với đương sự là cô, trong lòng lại cười phá lên.
Được rồi, quả thật là do cô không đúng, đã làm ô nhiễm ánh mắt và tâm hồn của nữ sinh thuần khiết này, ai, tội lỗi nặng nề!
“Khụ khụ, đó là tôi và bạn trai yêu thương nhau, cậu nhìn kỹ thế làm gì? Chúng tôi yêu nhau, từ tâm hồn đến thân thể, đó là chuyện tự nhiên nha, tôi cũng đâu phải hôm nay người này mai người khác, thế mới gọi là **? Chuyện riêng tư của tôi và bạn trai bị cậu nhìn thấy, chúng tôi còn chưa tức giận đâu, cậu lại người xấu tố cáo trước? Phi lễ chớ nhìn, không phải chúng ta đã được học rồi sao, xem ra, cậu chỉ học được mặt ngoài, chưa hiểu sâu a! Gặp chuyện như vậy, cậu ắt hẳn phải nhanh tay che mắt lại, chạy nhanh đi chỗ khác mới đúng, sao lại còn không biết xấu hổ nhìn rõ thế a?”
Cố Hàm Ninh ho nhẹ lên tiếng, vừa hùng hồn vừa nghiêm túc chỉ ra chỗ không đúng trong hành vi của đối phương. Khuôn mặt Thích Kì chuyển từ hồng sang trắng, lại từ trắng chuyển sang xanh, trong thời gian ngắn mà ba màu chuyển qua lại cho nhau, rồi lấy tay chỉ Cố Hàm Ninh không nói lên lời: “Cậu… cậu…” Sau đó, mới thu lại ngón tay mảnh khảnh đang run rẩy, bước chân hỗn độn vội vàng rời đi.
Chờ Thích Kì không còn trong tầm mắt, lúc này Cố Hàm Ninh mới bật cười, nhưng cũng chỉ có vài giây, liền tắt ngấm, tức giận lại dâng lên, cô căm giận lấy điện thoại ra, nhanh lẹ bấm bàn phím.
“Triệu Thừa Dư anh ở đâu? Được, anh đứng yên ở đó cho em!”
Cố Hàm Ninh nghiến răng nghiến lợi nói xong, cất điện thoại, nổi giận đùng đùng đi đòi trả nỗi oan vừa rồi.
Tốt nghiệp
Cố Hàm Ninh bình tĩnh trình bày tóm tắt luận văn tốt nghiệp của mình, trả lời mấy vấn đề nhỏ của các giáo viên tổ bảo vệ luận văn chuyên ngành, sau đó được một câu khen ngợi luận văn ‘mô phạm’, cô cười tủm tỉm cúi người chào, đi xuống khỏi bục.
“Ninh Ninh, cậu giỏi quá, ăn nói rất lưu loát. Còn mình căng thẳng đến đau cả dạ dày.” Thịnh Mạn Mạn nhíu mày, nhìn Cố Hàm Ninh vừa ngồi lại bên cạnh mình, tỏ vẻ rất căng thẳng.
“Sợ cái gì, bảo vệ luận văn tốt nghiệp chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi, cậu cứ tóm tắt lại luận văn một lần là xong, cậu xem vừa rồi thầy cô có hỏi vấn đề gì quá khó khăn không? Vài phút là xong, sẽ không phải không cho cậu tốt nghiệp đâu.” Cố Hàm Ninh nhìn thấy sắc mặt trắng bệnh vì căng thẳng của Thịnh Mạn Mạn thì bật cười.
“Hô, cũng đúng nha.” Thịnh Mạn Mạn nhẹ nhàng thở ra.
“Buổi tối còn có liên hoan, cậu mau nói nhanh lên, chúng ta còn quay về phòng sửa sang lại.” Th