
Tác giả: Đường Phù Dao
Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341152
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1152 lượt.
nhiên tôi biết, tất cả những người lớn đều bằng lòng tin tưởng.
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt anh gắt gao nhìn mình. Thế nhưng tôi không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nắm bàn tay thật chặt, tiếp tục trò lừa này.
Móng tay đâm vào da thịt, cảm giác đau đớn lan tỏa lại cho tôi một niềm khoái cảm lạ thường.
Một lát sau, chú ngập ngừng hỏi, “Có phải thế không Thành Hề?”
“Đương nhiên là không phải.” Anh khàn giọng nói.
Lòng tôi chấn động, ngẩng phắt đầu lên. Bốn mắt nhìn nhau, tôi cắn chặt môi dưới, nhìn thím rồi lại nhìn anh, ánh mắt gần như van nài.
Xin lỗi anh. Đứng giữa tình thân và tình yêu, rốt cuộc em vẫn chọn tình thân.
Trong cuộc đời này, thím là người có thể khiến tôi sẵn lòng buông tay tất cả. Thế nên, tôi chỉ đành lòng từ bỏ anh.
Trong sinh mệnh ngắn ngủi của tôi, tôi luôn là người bị người khác vứt bỏ. Thật chẳng ngờ, lần đầu tiên trong đời tôi thử từ bỏ một người, cũng là khi tôi buông trôi hết thảy tình yêu.
Sau đó anh chợt mỉm cười. Nụ cười ấy mang theo đau đớn và nỗi xót xa, làm tôi gần như muốn rơi nước mắt.
Anh nói, “Không liên quan gì đến em ấy. Là do con thích em ấy, khăng khăng ép buộc, em ấy không dám phản kháng.”
Ông ngoại xông tới đánh anh, giận dữ thét lên, “Thằng khốn nạn này!”
Trong nhà lập tức hỗn loạn.
Trước kia tôi nghe người ta nói tim có thể rỉ máu, chỉ cảm thấy lời này thật là cường điệu. Thế nhưng giờ phút này, tôi có cảm giác, dường như ở nơi đầu móng tay mình, máu cũng đang bật ra.
Từ đầu tới cuối, ánh mắt anh vẫn nán lại trên người tôi, nhưng tôi thậm chí cả một ngón tay cũng không động đậy được.
Trong đầu tôi có một giọng nói không ngừng lặp lại, sai rồi, sai rồi, sai rồi...
Thế rồi anh ngất đi trong tiếng hét chói tai của thím.
-
Về sau tôi mới biết, trong hai ngày đi tìm tôi, anh thậm chí đã làm xong thủ tục xuất ngoại.
Anh nói, “Mãn Nguyệt, anh vốn dĩ muốn đưa em sang Anh.”
Tôi chợt nhớ, rất nhiều năm về trước, khi tôi còn là một cô bé chỉ vì chuyện không được đi Anh mà giận dỗi trong lòng, có một thiếu niên đã từng nói rằng, cùng lắm thì, sau này anh sẽ đưa em đi.
Ngay cả tôi gần như cũng đã quên lời hứa đó, vậy mà anh vẫn nhớ.
Thì ra là anh còn nhớ.
Nhưng rồi anh bỗng nghiến răng mà nói, “Thế nhưng, Lương Mãn Nguyệt, em không xứng.”
Tôi đứng cạnh giường, cắn môi thật chặt, cố gắng nuốt nước mắt vào trong, gật mạnh đầu đáp, “Đúng, em không xứng.”
Anh yên lặng một lúc lâu, rốt cuộc đưa tay ra, miết nhẹ bờ môi dưới của tôi, dịu dàng vuốt ve, sau đó gần như thở dài mà bảo, “Thôi, em đi đi.”
Tha Thứ Cho Em, Không Thể Bên Anh Đến Già
Tôi cũng không biết vì sao mình lại đến thành phố C. Dù gì thì, anh đã bảo tôi đi, tôi liền đi thật.
Tôi đi rất lặng lẽ, không có lời từ biệt, cũng không rơi nước mắt.
Vốn dĩ tôi đã là một người thừa. Cho dù tôi không từng tồn tại, thì đối với nhiều người mà nói có lẽ cũng là một chuyện hay.
Nếu tôi chưa từng đến với thế giới này, chú thím sẽ không phải gách vác một phiền phức lớn. Họ sẽ không phải vì tôi mà lo nghĩ, vì tôi mà đau lòng, sẽ nhẹ nhõm đi nhiều, vui vẻ hơn biết bao nhiêu.
Một cuộc đời dài như thế, trong sinh mệnh có người đến rồi lại đi, đó là chuyện hết sức bình thường. Chỉ là, có những người rời đi nhẹ nhàng như sóng gợn, có những người, chia tay rồi lại khiến chúng ta trọn kiếp nhớ nhung.
Điều khó quên nhất trong tình yêu, không chỉ là hạnh phúc, mà còn có nỗi đau đi kèm theo nó. Thế nhưng, những ngọt ngào thuở ấy, những vui vẻ xưa kia, những tốt đẹp từng có, một đời này có thể trải qua một lần, cũng là mãn nguyện lắm rồi.
Thế nên cho dù có đau lòng, tôi vẫn có thể mỉm cười mà đón nhận.
Tôi đã sống ở thành phố thư thái mà bình thản này rất lâu, trái tim cũng dần trở nên tĩnh lặng.
Tôi bắt đầu liên lạc với những bạn bè cũ. Nghe nói tôi ở thành phố C, Bùi Lương Vũ lập tức định đến thăm, nhưng đã bị tôi gạt đi. Tôi đang sống rất bình ổn, không muốn bị quấy rầy.
Có đôi khi tôi sẽ nhẩn nha đi dạo một mình trên đường. Giữa thành phố phồn hoa náo nhiệt, tôi chìm giữa dòng người tấp nập, xe cộ nườm nượp, chợt có cảm giác thật an toàn.
Từng có một người, đã biết bao lần cho tôi cảm giác an toàn. Tại sân bay quê nhà, ở Bắc Kinh xa xôi, trên sân khấu trong trường đại học...
Rất nhiều lúc, tôi dường như không nhớ nổi quãng thời gian chúng tôi yêu nhau, chỉ cảm thấy đó dường như là giấc mộng đẹp nhất kiếp này của mình. Rõ ràng ký ức vẫn còn đó, vậy mà cũng phảng phất như chưa từng xảy ra.
Tôi ngày càng hoài niệm những tháng năm cùng lớn lên bên anh, không còn dằn vặt nữa, mà càng nhớ càng cảm thấy đoạn đời ấy thật diệu kỳ. Thì ra phần lớn thời gian trong kiếp sống ngắn ngủi này của tôi đều thấp thoáng bóng dáng anh. Chỉ cần tôi ngoảnh lại, tựa như sẽ thấy anh ở ngay bên cạnh mình.
Nghĩ như vậy, tôi bỗng thấy lòng nhẹ nhàng hơn.
Cuộc đời chúng tôi đã từng có những quãng thời gian đan vào nhau như thế. Có lẽ rồi anh sẽ không còn yêu tôi, có lẽ anh đã c