XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Chỉ Tiếc Không Ở Bên Anh Đến Già

Em Chỉ Tiếc Không Ở Bên Anh Đến Già

Tác giả: Đường Phù Dao

Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015

Lượt xem: 1341133

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1133 lượt.

thể, mà cũng hy vọng rằng chúng tôi thực sự có thể.
Chỉ là, không biết đó sẽ là chuyện của bao lâu nữa? Ba năm? Năm năm? Mười năm?
Đợi đến lúc đó, khi gặp lại anh, liệu tôi có còn khóc không?
Tới khi gặp lại, chắc bên cạnh chúng tôi đều đã có một người khác.
Hoặc có lẽ, chỉ đến khi tóc đều trắng xóa, chúng tôi mới có thể thản nhiên mà ngồi cạnh nhau, bình thản nhớ về quá khứ, hoài niệm quãng thời gian từng ở bên nhau, sau đó lãng quên hết thảy.
Cảnh tượng bất chợt hiện lên trong đầu ấy làm trái tim tôi đau thắt. Tôi không xót xa cho những năm tháng thanh xuân tươi đẹp đã qua đi... Tôi chỉ tiếc, tiếc rằng mình không thể cùng anh đi qua những thời khắc quan trọng trong đời, không thể lại trông thấy anh nổi giận, không thể đấu khẩu với anh, không thể nhìn ngắm khuôn mặt tuấn tú của anh dưới ánh thái dương, không thể bên anh tới lúc trời đất hoang vu... Không thể bên anh đến già...
Nhưng mọi chuyện đã đến ngày hôm nay, cũng chỉ đành như thế mà thôi.
Tôi thầm thở dài trong lòng, ngẩng đầu nhìn Dương Vân Khai, nói, “Ăn cơm đi.”
-
Tôi chưa từng muốn làm một cô gái mạnh mẽ, thế nhưng mấy năm này, bởi vì chăm chỉ làm việc nên cũng lên được chức quản lý. Trách nhiệm lớn, năng lực vẫn bình thường, thật khiến tôi có chút khó khăn.
Lúc đang than vãn ở nhà, người kia bỗng thốt ra một câu, “Nếu quá mệt thì đừng làm nữa.”
Tôi lườm anh một cái, “Nói nghe dễ lắm, không làm thì lấy gì mà ăn?”
Anh nghiêm túc nhìn tôi, bảo rằng, “Anh sẽ nuôi em.”
Tôi ngây cả người.
Mãi sau tôi mới hỏi, “Dương Vân Khai, anh đã xem Vua Hài Kịch* chưa?”
(*Một bộ phim hài HongKong do Châu Tinh Trì làm đạo diễn kiêm diễn viên chính.)
Anh thật thà trả lời, “Chưa.”
Tôi cũng nghĩ là chưa. Đối với anh, có lẽ các con số còn thú vị hơn Châu Tinh Trì nhiều.
Vì vậy tôi có chút bất mãn. Không xem phim mà cũng có thể nói ra lời thoại điển hình này, muốn đoạt bát cơm của diễn viên sao?
Rất lâu sau đó, có một ngày, Dương Vân Khai bỗng dưng nói với tôi, “Lương Mãn Nguyệt, sao em không hỏi, cô gái mà anh đã thích nhiều năm kia là ai?”
Tôi ngẩn ra, thầm nghĩ, cho dù là ai thì có liên quan gì đến tôi chứ? Với tôi mà nói, quá khứ của Dương Vân Khai không quan trọng, hoặc có lẽ, đến bản thân Dương Vân Khai cũng chẳng quan trọng với tôi.
Có điều, tương lai của tôi sau này chính là Dương Vân Khai.
Thấy tôi mãi không nói năng gì, Dương Vân Khai thở dài, bảo, “Lương Mãn Nguyệt, rốt cuộc là em ngốc thật, hay là em giả vờ không biết?”
-
Tôi từ một đứa trẻ trở thành thiếu nữ, từ một thiếu nữ biến thành một phụ nữ. Trong những năm tháng đẹp nhất của tuổi thanh xuân, đã từng trải qua mối tình đầu thất bại, cũng có một chuyện tình khắc cốt ghi tâm. Từng vui cười, từng rơi nước mắt. Từng cảm nhận hạnh phúc, cũng từng nếm trải đau thương, sau đó, trưởng thành. Mỉm cười vào lúc nên cười, khi cần yên lặng thì yên lặng, quý trọng cuộc sống, trân trọng người đang ở cạnh bên mình.
Nỗi đau của sự trưởng thành, có lẽ là ở chỗ chúng ta không thể hồn nhiên và ngây thơ trước đám đông thêm nữa. Nhưng ít ra chúng ta cũng có được những hồi ức cho riêng mình.
Câu chuyện của tôi, đương nhiên còn chưa kết thúc, thế nhưng cũng đã kể xong được một đoạn đường.
- HẾT -






Lưu Thành Hề
“Được rồi, thời khắc quan trọng đã đến. Tiếp theo tôi xin được công bố giải thưởng, có thể nói là giải thưởng mà mọi người mong chờ nhất: giải thưởng cho nhân viên xuất sắc nhất năm của công ty LM. Để xem là ai nào...”
Cuộc họp cuối năm vô cùng rộn rã. Người dẫn chương trình đang ra sức làm nóng bầu không khí, âm nhạc dồn dập và ánh đèn sân khấu chiếu liên tục khiến cả hội trường rơi vào sự yên lặng căng thẳng. Rốt cuộc có người không đợi nổi, hô to một tiếng, “Ông bạn à, đừng có thừa nước đục thả câu nữa, tôi còn phải đi vệ sinh!”
Không khí khẩn trương lập tức tiêu tan, cả hội trường cười ầm lên, đến cả người trước nay luôn nghiêm túc đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên là Lưu Thành Hề cũng phải mỉm cười.
“Được rồi, vì đường tiết niệu của đồng chí Tiểu Vương, tôi xin công bố, nhân viên xuất sắc nhất năm của công ty ta là... Vệ Hành Vân ở bộ phận Kỹ thuật. Xin các đồng nghiệp nữ kiềm chế một chút, đừng gào thét lên, chuẩn bị sẵn điện thoại chụp ảnh đi. Hai đại mỹ nam nổi tiếng của chúng ta sắp lên sân khấu, thời khắc lịch sử tới rồi. Sếp lớn của công ty, tổng giám đốc Lưu lạnh lùng thanh cao sẽ trao giải cho giám đốc kỹ thuật trầm mặc ít nói của chúng ta.”
Anh trầm mặc rất lâu, đến những người ở dưới cũng nhận ra có điểm khác thường, dần dần yên tĩnh lại.
Một lúc sau, Lưu Thành Hề rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, không giải thích gì, chỉ vẫy tay với Vệ Hành Vân, “Tiểu Vệ, đi dịch lên một chút.”
Hai người đứng sóng vai. Lưu Thành Hề bình tĩnh nói, “Đoàn kết là tinh thần chủ chốt của công ty chúng ta. Tiết mục này tôi và Tiểu Vệ sẽ cùng biểu diễn.”
Trước con mắt của bao nhiêu người, anh nhìn vào Vệ Hành Vân, “Tiểu Vệ, đến đây, chúng ta cùng làm trò