Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Tác giả: Tâm Thường

Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015

Lượt xem: 1341255

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1255 lượt.

óc một chút." Tả Trí tỏ vẻ khẳng khái, lại vô lại vỗ vỗ vai anh. "Nhưng anh nên có chừng mực chút, đừng để chị tôi phát hiện."
Giang Thiệu không tiếng động cười cười không có nhiều lời nữa.
Xe chạy trở về nhà trọ của Giang Thiệu. Diệp Tiểu An xuống xe hơi do dự, kéo tay áo Tả Trí. "Hay em đến khách sạn ở đỡ mấy ngày, tìm được nhà rồi dọn đến."
Mặc dù cô và Tả Trí quen nhau đã lâu nhưng chỉ dừng lại ở trình độ ôm hôn. Nguyên nhân là cơ hội gặp mặt không nhiều lắm, Tả Trí tuy có muốn "Xâm nhập" phát triển nhưng deu826 bị Diệp Tiểu An uyển chuyển cự tuyệt.
Có lẽ đối với Tả Trí mà nói, Diệp Tiểu An thật khác với người khác. Cho nên anh cũng không dùng thủ đoạn hoặc là lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô gái này lên giường, nếu không bằng miệng lưỡi của Tả Trí, Diệp Tiểu An tu luyện tám trăm năm nữa cũng chưa hẳn là đối thủ.
Tả Trí dĩ nhiên biết trong đầu cô gái nhỏ đang suy nghĩ gì. "Anh có nhà mà cần gì đến khách sạn thuê phòng, em cố ý khiến anh không an lòng à?" Nói xong kéo va ly của cô qua, dắt tay của cô vào thang máy, không cho cô phản bác. Mà Diệp Tiểu An bị anh lời nói tự nhiên tùy ý của anh trêu chọc thì ấm áp trong lòng, cô từ chối nữa thì không khỏi quá làm kiêu.
Giang Thiệu thản nhiên đi theo phía sau hai người, cười mỉa mai một tiếng. Tài tán gái của Tả Trí quả thật không phân cao thấp với tài phá án của cậu ta.
Trong thang máy, Diệp Tiểu An nhìn những con số không ngừng nhảy lên trên đỉnh đầu, trong lòng càng khẩn trương. Tả Trí ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười. "Em làm sao vậy, đến mức này, nắm tay anh đau luôn."
Diệp Tiểu An le lưỡi, "Em vẫn cảm thấy rất ngại."
"Có gì ngại, ngủ chung nhà với anh chứ đâu bắt em ngủ chung nhà với Giang Thiệu."
Tả Trí nói chuyện luôn không ngại miệng, nghiêng đầu lại đi hỏi Giang Thiệu. "Đúng không Giang Thiệu?"
Giang Thiệu hơi nghiêng đầu, bộ mặt phớt tỉnh mở miệng. "Ngủ với tôi, tôi cũng ngại đấy."
Diệp Tiểu An hì hì cười ra, nhất thời liền không còn khẩn trương.
Đinh một tiếng, thang máy rất ổn, cửa thang máy mở ra.
Bọn họ vừa mới chuẩn bị đi ra thang máy thì tiếng đóng cửa chợt truyền đến, Tả Trí và Giang Thiệu cùng nhau dừng bước chân, cảnh giác nhìn nhau.
Chung cư Tử Kinh có hai hộ một tầng. Kể từ sau khi Tả Trí chuyển đi, tầng hai mươi sáu chỉ có Giang Thiệu và bạn gái ở chung của anh, cũng chính là Cận Thanh - chị của Tả Trí. Cận Thanh là một nữ tiếp viên hàng không bay khắp thế giới, rất ít về nhà. Mà tin tức truyền tới trong mắt Giang Thiệu nói cho Tả Trí, Cận Thanh sẽ không trở lại vào lúc này.
Người nọ khóa cửa lại trực tiếp đi về phía thang máy, tiếng bước chân quen thuộc đủ để ấn chứng suy đoán của hai người.
Thật là xui xẻo.
Tả Trí thở dài một tiếng bé không thể nghe, không để lại dấu vết buông tay Diệp Tiểu An, nhảy ra đầu tiên, Giang Thiệu thuận thế kéo tay Diệp Tiểu An và va ly đi ra ngoài.
Tả Trí "Không cẩn thận" đụng vào một người phụ nữ có dáng vẻ thiếu phụ đang xách túi đầy hai tay nách còn kẹp văn kiện ở khúc quanh, người phụ nữ không có phòng bị bị anh đụng lui ra một bước, văn kiện nhất thời rơi vãi xuống.
"Ơ, trùng hợp như thế à Trần mỹ nữ." Tả Trí cười đùa nói, vội khom xuống nhặt.
Trần Dao đang muốn nổi đóa, vừa thấy là Tả Trí liền nuốt lời nói về, thuận tay nhét túi vào trong tay anh. "Ơ, trùng hợp như thế à Tả tiên sinh, làm phiền anh giúp em mang những đồ này ra xe, cảm ơn."
"Quá khách khí! Anh không giúp em còn ai giúp em?" Tả Trí khoa trương nhíu mày trợn mắt.
"Nói vậy, tôi không thể giúp à?" Giang Thiệu nhìn Tả Trí, cố làm ra vẻ như rất muốn khi dễ anh, nhưng khi dễ thì khi dễ, còn phải phối hợp anh ta diễn trò, cho nên hỏi Trần Dao. "Ở lại lát nhé? Chúng tôi mới ăn cơm về."
Trần Dao vừa muốn đồng ý lại không ngờ nhìn thấy cô gái đi theo sau lưng Giang Thiệu từ trong thang máy ra ngoài, lại nhìn cái va ly Giang Thiệu đang kéo, lông mày thanh tú hơi chau lại, nụ cười phai nhạt chút. "Hôm nào đi, hôm nay quá muộn."
Cô nói xong đẩy Tả Trí một cái, ý bảo anh đi mau. Tả Trí chỉ sợ bị lộ, còn nào dám trì hoãn nữa, bỏ lại một câu "chờ một lát" với Giang Thiệu và Diệp Tiểu An liền đi theo sau Trần Dao vào thang máy.
Giang Thiệu mở cửa nhà mình, đặt va ly của cô gái này vào trước, quay người thì phát hiện Diệp Tiểu An còn ngây ngốc đứng tại chỗ, một đôi mắt lóe ánh sáng vô tội trong suốt.
Con ngươi của Giang Thiệu khó có thể phát giác ảm đạm vài phần, trầm trầm mở miệng. "Đi vào."
Giọng anh chợt trở nên trầm thấp khiến Diệp Tiểu An giật mình, vội vàng khoát tay cự tuyệt. "Không được, tôi còn phải chờ Tả Trí."
Không biết vì sao, cô theo bản năng cho rằng bản chất củaGiang Thiệu nhất định âm u hơn so bề ngoài của anh nhiều.
Giang Thiệu không hề chớp mắt chăm chú nhìn vào trên người Diệp Tiểu An, rồi sau đó từ từ, từ từ nâng lên khóe miệng.
"Tôi bảo em đi vào chờ cậu ta, nếu không em cho rằng tôi bảo em đi vào làm cái gì? Ngủ với tôi?"
Mặt của Diệp Tiểu An vụt đỏ, vội vàng nói xin lỗi. "Thật xin lỗi. . . ." Cúi đầu chui vào nhà anh.
Nhưng Diệp Tiểu