
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 134889
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/889 lượt.
u, cô ta và Chu Thuyền vẫn đang nảy sinh quan hệ. Đến tận sau khi tốt nghiệp, đi làm, Chu thuyền mới đá Hạ Tử Khâm để kết hôn với cô ta, tất cả bạn bè đại học đều biết chuyện này.
Triệu Gia Kỳ là một người nhỏ nhen, không bao giờ biết khoan dung, càng không thể bấm bụng chịu ấm ức, cô ta nhận thấy mình xúi quẩy, hơn nữa một người đàn bà thông minh như cô ta rất biết cách chộp lấy cơ hội khi mà nó đến. Thêm chuyện bộ mặt tội nghiệp của Chu Thuyền lúc tiết lộ chuyện tình trước kia với Hạ Tử Khâm, điều này khiến Triệu Gia Kỳ không biết giấu mặt vào đâu. Cô ta gần như cảm nhận rõ ràng ánh mắt khinh thường của bạn bè, chỉ trỏ nói xấu sau lưng mình. Triệu Gia Kỳ là người kiêu ngạo, sao có thể nhẫn nhịn những chuyện này.
Lúc bước vào tòa nhà làm việc của Tịch Thị, trong lòng cô ta khó chịu vô cùng. Kể từ lúc còn học đại học đã tranh giành Chu Thuyền với Hạ Tử Khâm, nhưng đến bây giờ phát hiện hóa ra mình đã sớm là kẻ thua cuộc. Người ta nhẹ nhàng, một bước thành bà chủ, đặt chân lên tầm cao mà cả đời cô ta đừng mong với tới. Hơn nữa, so với Tịch Mộ Thiên, Chu Thuyền chẳng khác gì con chuột dưới cống, thấp hèn và đê tiện, cả đời chẳng thể ngẩng đầu lên.
Tịch Mộ Thiên ngồi vắt chân rất thoải mái trên ghế sô pha, đưa mắt dò xét người đàn bà này, cũng coi như là tình địch của cô ngốc nhà anh năm xưa còn gì. Nhan sắc tầm thường, ít nhất trong mắt của Tịch Mộ Thiên, cô ả chẳng có gì so sánh với vợ mình.
Một ngày lạnh giá như hôm nay mà cô ta ăn vận rất mỏng manh. Áo khoác lông màu hồng đậm vắt ngang cánh tay, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngắn ôm sát cơ thể, mái tóc xoăn lọn to trông có vẻ lẳng lơ, lớp trang điểm cũng rất tỉ mỉ.
Tịch Mộ Thiên cực ghét loại đàn bà cứ bôi trát đủ loại mỹ phẩm lên mặt, trông chẳng khác gì một cái mặt nạ. Những người đàn bà từng theo anh thì biết, trước mặt anh luôn để mặt mộc, đặc biệt là lúc lên giường.
Nhưng bây giờ anh rất thích hành hạ cô vợ trẻ con của mình, bởi vì cô có một làn da mềm mịn tựa như lụa. Anh thích chăm sóc làn da ấy, trong nhà đủ loại mỹ phẩm dưỡng da đều do anh bảo Tiểu Dương mua về, loại nào anh cũng đọc kĩ hướng dẫn sử dụng rồi mới dùng trên người cô, cũng có hiệu quả ra phết.
Bỗng nhiên chợt nhớ tới cô, liệu có nên cân nhắc tới việc sau này dẫn cô đến công ty mỗi ngày không nhỉ? Mắt Tịch Mộ Thiên sáng lên, anh cúi đầu xuống nhìn đồng hồ trên tay.
“Cô có mười phút!”
Triệu Gia Kỳ trong khoảnh khắc không khỏi cảm thấy xấu mặt, nhưng người đàn ông này hoàn toàn có quyền khinh thường cô. Triệu Giai Kỳ liền đi thẳng vào vấn đề:
“Tôi là Triệu Giai Kỳ, vợ cũ của Chu Thuyền, tôi nghĩ chắc tổng giám đốc đã biết rồi, tôi có thể chứng minh những điều Chu Thuyền nói là giả. Nhưng…”
Triệu Giai Kỳ dừng lại trong giây lát, Tịch Mộ Thiên liền thẳng thừng hỏi
“Điều kiện của cô là?”
Tin đồn nhanh chóng lắng xuống và bị thay thế bởi các tin đồn khác. Những chuyện này thực ra không ảnh hưởng gì lớn đến Hạ Tử Khâm, nếu không phải việc quan trọng cô cũng không thích ra ngoài, càng không chủ động chú ý đến mấy lời đồn vớ vẩn. Cuộc sống của cô rất đơn giản, nhưng không hề khô khan. Lúc rảnh rỗi cô thường xem tivi, chơi điện tử, mỗi ngày trôi qua rất nhanh. Cứ qua ba giờ chiều là cô liên tục nhìn đồng hồ, chờ đợi Tịch Mộ Thiên sớm về nhà.
Này thứ hai sau khi về nước, họ chuyển đến một ngôi biệt thự mới xây ở gần hồ, phong cảnh cũng na ná giống ngôi nhà bên Mỹ. Hàng rào bao quanh màu trắng, nóc nhà màu xanh lam, có ban công, vườn hoa nhỏ và xích đu, tuy nhỏ hơn nhưng cũng đầy đủ.
Điều quan trọng nhất là tình hình an ninh ở đây tương đối tốt, sẽ không bị đám nhà báo đến làm phiền. Hạ Tử Khâm thường thích nằm bò ra ban công, đưa mắt ngắm nhìn con đường cách đó không xa.
Mùa đông trời nhanh tối, lúc xe của Tịch Mộ Thiên tiến gần về phía ngôi nhà, thành phố đã lên đèn. Tịch Mộ Thiên xuống xe là ngẩng đầu lên theo thói quen, quả nhiên thấy Hạ Tử Khâm đang đứng trên ban công vẫy tay với anh. Anh bước nhanh vào trong nhà, đi thẳng lên tầng hai kéo cô từ ngoài ban công vào và bắt đầu mắng mỏ:
“Tại sao mặc ít áo thế này? Hôm nay gió lạnh về em có biết không hả? Ngoài trời bây giờ là âm độ đấy, bị cảm thì làm thế nào?”
Tịch Mộ Thiên bỗng nhiên nhớ lại khi còn bé, mẹ ngồi bên đầu giường đọc truyện cho anh nghe, câu chuyện về một nàng tiên. Nàng tiên nhỏ có mái tóc đen nhánh, đôi mắt sáng hơn ánh sao, nụ cười thì rạng rỡ như hoa hướng dương, nàng khoác bộ cánh rực rỡ bằng mây bay xuống phàm trần, mang lại hạnh phúc và vui vẻ cho những người cô đơn. Có phải cô tiên ấy cũng giống như Hạ Tử Khâm không?
Hạ Tử Khâm chợt phát hiện Tịch Mộ Thiên đang chăm chú nhìn mình, cô lại tưởng anh không thích bộ váy hoặc là nó không đẹp, không vừa mắt anh. Đây là thành quả mà Hạ Tử Khâm đã âm thầm chuẩn bị rất lâu rồi, cô đã chọn đi chọn lại ở trên mạng, mãi mới ưng được chiếc này.
Cô nhận ra Tịch Mộ Thiên hay mặc áo quần màu đen, nhưng lại thích cô mặc đồ màu trắng. Trong tủ quần áo của cô, đ