
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 134883
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/883 lượt.
hạn, nhưng chuyện đã đến nước này, bà còn có thể cầu xin ai, dù gì bà cũng chỉ có một người con trai là Chu Thuyền mà thôi.
Mẹ Chu Thuyền nắm lấy tay Hạ Tử Khâm:
“Tử Khâm, ta biết không nên cầu xin cháu, những chuyện Chu Thuyền đã làm nó đã phải chịu phạt. Nhưng, nhưng… Tử Khâm à! Dù gì nó cũng còn trẻ, nếu bị xử ngồi tù, tiền đồ coi như tan tành. Tử Khâm, cháu có thể nể mặt dì mà tha cho nó lần này không?”
Hạ Tử Khâm ngây người:
“Ngồi tù? Ngồi tù gì ạ?”
Hạ Tử Khâm không nghĩ chuyện lại nghiêm trọng đến thế. Bà Chu gạt nước mắt:
“Đoàn luật sư của chồng cháu đã kiện Chu Thuyền về tội phỉ báng người khác, vài ngày nữa là phải ra tòa. Tử Khâm, dì cầu xin cháu, dì quỳ xuống cầu xin cháu!”
Bất chấp ánh mắt của những người xung quanh, bà Chu quỳ phịch xuống đất. Hạ Tử Khâm vội vàng đỡ bà dậy:
“Dì ơi, dì làm cái gì vậy? Vâng, cháu hứa với dì, dì mau đứng dậy đi, mau đứng dậy!”
Bàn tay Hạ Tử Khâm đặt trên bàn phím suốt cả buổi mà chẳng gõ được chữ gì, đầu óc rối bòng bong, cô không biết phải nói chuyện này thế nào với Tịch Mộ Thiên, hình như người đàn ông này rất hay ghen.
Nếu Mạch Tử biết chuyện chắc chắn sẽ mắng cô rằng:
“Mặc xác anh ta sống chết ra làm sao, liên quan gì đến cậu, hơi đâu mà ôm rơm nặng bụng!”
Hạ Tử Khâm rụt cổ, khẽ liếc Tịch Mộ Thiên ngồi làm việc ở bên cạnh. Anh vừa có một cuộc họp lúc chiều, giờ đang cắm cúi làm việc.
Mặt Hạ Tử Khâm lại đỏ lên, cô nhanh chóng thu ánh mắt về, trong đầu toàn nghĩ chuyện linh tinh. Việc của Chu Thuyền biết nói thế nào đây? Hạ Tử Khâm bực bội gõ vào đầu mình, đúng là chuốc phiền phức vào thân.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tịch Mộ Thiên: “Đói rồi à?”
“Hả?”
Hạ Tử Khâm ngẩng phắt đầu lên, thấy anh đang nhìn cô bằng ánh mắt dò xét:
“À không, không đói!”
“Có phải tranh thủ lúc anh họp, lại lén ra ngoài ăn đồ linh tinh phải không?”
Hạ Tử Khâm khựng người, hơi chột dạ nói:
“Sao anh biết?”
Tịch Mộ Thiên đứng dậy:
“Mấy đồ linh tinh ấy ăn nhiều không tốt cho sức khỏe đâu, đã nói bao nhiêu lần mà em cứ không chịu nghe!”
Nói rồi anh cúi xuống nhìn đồng hồ: “Hết giờ rồi, hôm nay cuối tuần, em muốn ăn gì?”
Mắt Hạ Tử Khâm sáng lên, chạy đến gần chỉnh lại cà vạt lấy lòng anh, hào hứng đề nghị:
“Em muôn ăn mì thịt bò có được không?”
Tịch Mộ Thiên cười, cúi xuống hôn lên trán cô, khoác áo lên người Hạ Tử Khâm rồi dắt tay cô ra ngoài.
Tịch Mộ Thiên không hề biết những hành động này của anh đã thành thói quen là “quả bom” phát nổ ngay trước mắt các nhân viên. Mặc dù lần trước anh đã thể hiện tình cảm của mình trước mặt đám phóng viên, nhưng dù gì vẫn còn chút lấp lửng, thêm nữa thường ngày mặt anh lúc nào cũng lạnh như tiền, hình ảnh đó đã trở nên thâm căn cố đế trong lòng người khác. Do vậy, khi nhìn thấy Tịch Mộ Thiên nắm tay Hạ Tử Khâm bước ra khỏi tòa nhà, mọi người gần như thấy sốc.
Cũng may bây giờ cả công ty đã bắt đầu quen với hình ảnh này, không còn kinh ngạc như ban đầu nữa. Lần đầu tiên thấy Tịch Mộ Thiên dắt tay Hạ Tử Khâm đi làm, nhân viên ai cũng xôn xao, nghỉ trưa một cái là bàn tán ầm ĩ, cứ như tin người ngoài hành tinh xâm chiếm địa cầu.
Nhưng điều này cũng khiến hình tượng của Tịch Mộ Thiên trở nên thân thiết hơn, từ đó nâng cao hình tượng doanh nghiệp, đúng là việc mà bộ phận quảng cáo không thể nghĩ ra được. Chính vì vậy, phòng quảng cáo nhiều năm sau đó, thỉnh thoảng vẫn cho đăng những hình ảnh hạnh phúc của Tịch Mộ Thiên lên mạng, hiệu quả không tồi.
Hạ Tử Khâm nhìn ra ngoài, khuôn mặt gần như áp sát vào cửa kính. Hồi lâu sau, cô đột nhiên quay sang oán trách Tịch Mộ Thiên:
“Đây là đường về nhà, làm gì có mì thịt bò?”
Tịch Mộ Thiên nói như đùa bỡn:
“Có tiến bộ, anh cứ tưởng anh lấy phải một cô vợ mù đường cơ đấy!”
Hạ Tử Khâm ngây ra giây lát rồi lao đến bóp cổ anh.
“Anh bảo ai mù đường hả?”
Tịch Mộ Thiên kéo bàn tay của cô xuống, ôm Hạ Tử Khâm vào lòng, thì thầm:
“Anh nói vợ anh mù đường đấy! Em tức cái gì nào?”
Hạ Tử Khâm phản bác lại: “Anh tưởng em ngốc thật đấy à? Vợ anh không phải là em chắc?”
Tịch Mộ Thiên ghé vào tai cô: “Em lẩm bẩm cái gì thế, anh nghe không rõ?”
“Vợ anh không phải là em chắc, chẳng nhẽ là người khác? Anh đừng tưởng anh bóng gió cười nhạo mà em không biết đấy nhé!”
Cả ông Lưu và Tiểu Dương ngồi đằng trước đều phải bật cười. Hạ Tử Khâm mặt đỏ bừng, thu người vào lòng Tịch Mộ Thiên.Tịch Mộ Thiên ngày càng thích trêu chọc cô, cô lúc nào cũng phản ứng chậm, hơn nữa khi bị trêu chọc phát tức lên, mặt cô lại đỏ bừng như gà chọi, trông rất đáng yêu.
Hạ Tử Khâm không hề biết mình đã khơi dậy sự tinh quái của Tịch Mộ Thiên ẩn giấu bao nhiêu năm nay, thấy Hạ Tử Khâm sắp bị làm cho tức điên, Tịch Mộ Thiên mới cười dỗ dành cô:
“Về nhà anh làm cho mà ăn!”
Hạ Tử Khâm lúc đầu còn nghi ngờ, nhưng đến khi Tịch Mộ Thiên đặt bát mì thịt bò bốc khói lên trước mặt, cô ăn sạch sẽ chẳng chừa lại tẹo nào, tận lúc ấy cô mới tâm phục khẩu phục. Tịch Mộ Thiên đúng là một người đàn ông vạn năng, dường như có chuyện gì vào tay anh c