Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 134859

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/859 lượt.

y ra chuyện gì? Điều này dường như nằm trong dự đoán, em nghĩ sao?”
Mặt Hạ Tử Khâm trở nên trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng phản bác:
“Vinh Phi Lân, anh có biết không? Mấy thủ đoạn của anh thật là trẻ con, trẻ con đến mức dù là kẻ ngốc như tôi cũng phát hiện ra ngay!”
Hạ Tử Khâm khẽ thở dài, giọng nói trở nên chậm rãi: “Phi Lân, nếu anh muốn, chúng ta có thể khôi phục quan hệ bạn bè như trước đây, như vậy không tốt sao”
“Bạn bè ư?”
Ánh mắt Vinh Phi Lân đột nhiên bừng bừng như ngọn lửa, anh tóm lấy cánh tay Hạ Tử Khâm: “Anh không muốn làm bạn bè gì hết, anh yêu em Tử Khâm! Anh cũng không biết tại sao mình lại yêu một người con gái như em, nhưng anh đã yêu em rồi. Anh phát hiện ra điều này hơi muộn, nhưng em có thể nhìn anh không? Cho anh một cơ hội để yêu em! Tử Khâm, Tịch Mộ Thiên không hợp với em đâu, anh ta rất bận rộn, sự nghiệp của anh ta rất lớn, không như anh. Anh có thể bỏ hết tất cả, ngày ngày ở bên cạnh em, sẽ không để em có một giây một phút nào cảm thấy cô đơn, chúng ta có thể đi chơi khắp mọi nơi, chơi chán sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc để ở lại. Đại Lý, anh nhớ em thích Đại Lý, chúng ta có thể ở lại đó, mua một căn hộ ở bên bờ sông!”
Hạ Tử Khâm không khỏi kinh ngạc, cô cố vùng ra khỏi bàn tay cứng như thép nguội của Vinh Phi Lân:
“Vinh Phi Lân, anh nói bậy bạ gì thế? Tôi hoàn toàn không yêu anh, người tôi yêu là Tịch Mộ Thiên!”
“Em yêu anh ta ư?”
Vinh Phi Lân cay cú gật đầu: “Được, em yêu anh ta, vậy anh dẫn em đi tìm anh ta, hi vọng em đừng có hối hận!”
Nói rồi Vinh Phi Lân nhấn ga, chiếc xe lao vút đi như tên bắn.






Tịch Mộ Thiên vừa đẩy cửa phòng ra đã không khỏi nhăn mặt, cả căn phòng rộng lớn chỉ có một mình Jennifer, làm gì có ai khác. Ánh mắt Tịch Mộ Thiên dừng lại trên người Jennifer, cô ta ăn mặc khá táo bạo, nhất là ngày hôm nay, chiếc váy ren điểm hoa mỏng tang trên người, bầu ngực trắng ngần được đẩy cao, để lộ hoàn toàn các đường cong cơ thể.
Jennifer thoải mái để anh nhìn thấy, dường như còn sợ Tịch Mộ Thiên nhìn không được kĩ, cô ta đứng dậy, tiến lại gần anh, những ngón tay lẳng lơ đặt hẳn lên vai anh, nụ cười đầy vẻ lẳng lơ quyến rũ:
“Thế nào? Bao nhiêu năm nay em vẫn giữ được thân hình hoàn hảo đúng không Riza? Em còn nhớ bộ dạng sung sướng đến rên rỉ của anh khi lên giường cùng em, hãy để chúng ta ôn lại mộng cũ nhé, chính tại nơi đây, sẽ không có ai làm phiền ta đâu.”
Jennifer xoay người lại, để lộ cả tấm lưng trần, thấp thoáng rãnh sâu thiêu đốt mắt người nhìn. Tịch Mộ Thiên chẳng thèm nhúc nhích, sắc mặt thậm chí không hề thay đổi, anh chỉ nhìn cô ta và nói:
“Jennifer, anh không nghĩ như thế này có bất cứ ý nghĩa gì, đàn ông xưa nay em đâu thiếu, đám nô lệ dưới gấu váy em đếm không xuể. Chuyện của chúng ta đã qua từ lâu, hơn nữa anh đã kết hôn rồi!”
“Bác tài, cho tôi đến bệnh viện Tịch Thị!”
Hạ Tử Khâm xuống taxi, đi thẳng lên phòng bệnh VIP, vừa mới quẹo ở hành lang thì thấy một bóng người quen thuộc. Hạ Tử Khâm dừng bước, Vinh Hồng Thịnh sao lại xuất hiện đây? Nhìn thấy ông ta bước vào phòng bệnh của Mẹ viện trưởng, Hạ Tử Khâm càng cảm thấy kinh ngạc.
Đắn đo vài giây, cô vẫn đi về phía đó, vừa đến cửa phòng bệnh, cô y tá chăm sóc đặc biệt mở cửa đi ra:
“Tịch phu nhân, muộn thế này rồi chị vẫn còn qua đây à? Cô Hạ đang có khách!”
Hạ Tử Khâm cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo:
“Tôi biết rồi, cô cứ đi đi, tối nay tôi sẽ ở lại đây với mẹ tôi.”
Cô y tá do dự giây lát rồi nói: “Vậy tôi đến phòng trực ban trước mặt, có chuyện gì chị cứ ấn chuông nhé!”
Hạ Tử Khâm gật đầu, Vinh Hồng Thịnh đang ở trong phòng bệnh, sự tò mò của Hạ Tử Khâm lên đến tột độ, nỗi nghi hoặc này nhất thời chiến thắng cú sốc do Tịch Mộ Thiên và cô gái kia gây ra.
Hạ Tử Khâm áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Vinh Hồng Thịnh từng tưởng tượng ra vô vàn lần cảnh hai vợ chồng ông gặp lại nhau. Nhưng cho dù thế nào ông cũng không thể ngờ lại rơi vào tình cảnh như thế này.
Hạ Thục Nhàn không quá bất ngờ, chỉ khẽ cười một tiếng:
“Anh đến đấy à…?”
Giống hệt như hai mươi mấy năm về trước, mỗi lần ông về đến nhà, bà thường chạy đến mỉm cười, nói: “Anh về đấy à?”
Hạ Thục Nhàn là người phụ nữ vô cùng hiền dịu, lúc ấy Vinh Hồng Thịnh bận tối mắt tối mũi, ngày nào cũng phải tiếp khách đến rất khuya, thậm chí cả đêm không về nhà cũng là chuyện thường tình. Nhưng cho dù ông về muộn đến mấy trong bình giữ nhiệt luôn có đồ ăn đêm chuẩn bị sẵn. Nếu cả đêm ông không về, bà sẽ đích thân làm đồ ăn sáng rồi bảo tài xế riêng của gia đình mang đến công ty.
Bà thích đan len, gần như mỗi lần về đến nhà ông đều thấy bà đang đan len, dưới ánh đèn. Trước đây, lúc còn nghèo khó cũng vậy, sau này giàu sang rồi vẫn thế. Đã mấy lần ông nói bà vẽ chuyện, có tiền rồi, muốn cái gì mà chẳng được, thiếu gì loại thời trang hàng hiệu, thậm chí có thể trực tiếp đặt hàng, cần gì phải động tay vào làm cho mệt. Vinh Hồng Thịnh nhiều lần khuyên nhủ nhưng bà chỉ cười, nói rằng, áo len