Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 134847

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/847 lượt.

Khâm không phải là anh em. Bố nói cho con đi, mau nói cho con biết!”
Tịch Mộ Thiên kinh hãi kéo Vinh Phi Lân lại, đôi mắt đỏ vằn:
“Tử Khâm đâu? Tử Khâm đã biết những chuyện này rồi à? Tao hỏi mày Tử Khâm đâu? Cô ấy đi đâu rồi?”
Vinh Phi Lân hất tay Tịch Mộ Thiên ra: “Sao anh không đi quấn lấy cô người đẹp con lai của anh đi, tìm cô ấy làm gì?”
Vinh Hồng Thịnh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, liền hỏi: “Phi Lân, ban nãy bố với Thục Nhàn nói chuyện, con và Tử Khâm đều nghe thấy hết sao?”
Vinh Phi Lân như không nghe thấy ông hỏi gì: “Con và Tử Khâm có phải anh em không? Con và người phụ nữ trong kia có quan hệ gì đúng không? Bố mau nói cho con biết đi, có phải không?”
Vinh Hồng Thịnh thở dài, quyết định nói thẳng cho Vinh Phi Lân: “Thục Nhàn không phải mẹ đẻ con, nhưng Tử Khâm đích thị là con gái của ta, hai đứa là anh em cùng cha khác mẹ!”
Tịch Mộ Thiên lúc này mới xâu chuỗi các sự việc lại, anh đoán chắc, Jennifer đã tìm gặp Tử Khâm, với tính cách xảo quyệt và mưu mô của Jennifer, muốn gây hiểu lầm cho Tử Khâm thì dễ như trở bàn tay.Gần đây bản thân anh quá bận rộn, lạnh nhạt với Tử Khâm, cô có thai nên tâm lí không ổn định, vốn lại hay nghĩ vớ vẩn.
Buổi tối anh vừa ra khỏi nhà, cô cũng lập tức bám theo, còn có cả Vinh Phi Lân chuyên gây rắc rối, chính cậu ta đã dẫn cô vào hội quán, hội quán ấy là của nhà họ Vinh, Vinh Phi Lân muốn làm gì dễ như trở bàn tay.Chuyện xảy ra giữa anh và Jennifer nếu để Tử Khâm nhìn thấy, chắc chắn cô sẽ hiểu lầm, sẽ buồn, với tính cách của cô chắc chắn sẽ đi tìm Mẹ viện trưởng, nhưng vô tình lại bắt gặp Vinh Hồng Thịnh, thân thế của cô cuối cùng bị lộ ra vào chính cái thời điểm không thích hợp này.
Nhưng cô đã đi đâu rồi? Sức khỏe của cô vốn không tốt, lại đang mang thai. Tịch Mộ Thiên tóm cổ Vinh Phi Lân, chỉ hận không thể bẻ gãy cổ anh ta. Tịch Mộ Thiên nghiến răng nói: “Mày còn không nói mau đi, Tử Khâm đi đâu rồi? Cô ấy đang có thai, nếu có sơ xảy gì, Vinh Phi Lân, mày có tin tao giết chết mày không?”
“Ban nãy ở bên trạm tàu điện kia, cô ấy bắt xe đi rồi, cô ấy không cho tôi đi theo, Tử Khâm nói đừng làm phiền cô ấy.”
Vinh Phi Lân thẫn thờ nói, Tịch Mộ Thiên thả anh ta ra, lái xe bỏ đi. Tìm suốt cả đêm mà không thấy tung tích gì, Hạ Tử Khâm cứ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Cuối cùng, vẫn không thể giấu Hạ Thục Nhàn, dù gì Hạ Thục Nhàn cũng là người hiểu cô nhất.
Hạ Thục Nhàn vốn cũng có chung suy nghĩ với Tịch Mộ Thiên, tạm thời giấu Hạ Tử Khâm chuyện thân thế của cô, dù gì Hạ Tử Khâm cũng rất nhạy cảm và yếu đuối, nhưng chuyện đời là vậy, càng muốn giấu càng không giấu nổi, cuộc đời chẳng có bí mật nào là vĩnh viễn, không sớm thì muộn cũng lộ rõ chân tướng, chỉ có điều thường vào những lúc không phù hợp.
Mạch Tử dìu Hạ Thục Nhàn đứng ở con dốc phía sau cô nhi viện, Hạ Thục Nhàn chỉ lên nói: “Trên đó có một cái hang, hồi nhỏ mỗi lúc buồn tủi Tử Khâm thường thu mình trong đó suốt cả ngày.”
Tịch Mộ Thiên không kịp nghe hết đã leo ngay lên dốc. Là một cái dốc thoai thoải, không quá nguy hiểm, cái hang cũng không quá khuất nên Tịch Mộ Thiên chẳng mất nhiều công sức cũng tìm thấy. Đúng là Tử Khâm có đến, Tịch Mộ Thiên tìm thấy tấm khăn lụa của cô, nhưng không thấy người đâu cả.
Đầu óc Tịch Mộ Thiên ong ong như muốn vỡ tung, Tử Khâm mà cố chấp có khi sẽ tìm cách trốn tránh anh cả đời. Về điểm này cô và mẹ đẻ giống hệt nhau. Nhưng Thục Nhàn hồi đó ra đi là vì nguội lòng, trong khi đó chuyện giữa anh và cô chỉ là hiểu nhầm.
Tịch Mộ Thiên quyết định sau này đi đâu cũng sẽ dẫn cô theo, không để cô rời khỏi tầm mắt, nhưng trước tiên phải tìm thấy cô đã.
Đến hai giờ chiều, bởi vì Hạ Tử Khâm mở máy nên thiết bị định vị toàn cầu đã định vị được vị trí của cô, chính là ở phía đông nam của ngọn núi này, nhưng vị trí cụ thể ở đâu thì thiết bị không xác định được.
Ngọn núi này chỉ khai thác một nửa, phần sát với cô nhi viện vẫn còn hoang sơ, núi cách mặt biển rất cao, không có đường mòn, vì thế rất được những người leo núi yêu thích, năm nào cũng có vài vụ cần cứu hộ vì gặp nguy hiểm. Huống hồ Tử Khâm hàng ngày lười vận động, lại không đem theo công cụ leo núi, chắc chắn cô sợ anh tìm thấy nên chạy bừa vào trong núi.
Tịch Mộ Thiên đi theo đội cứu hộ, nửa đường gặp một nhóm leo núi tự tổ chức, họ nói tầm trưa có thấy Tử Khâm ở phía đông bắc ngọn núi.
Tịch Mộ Thiên lại theo đội cứu hộ đi về hướng đông bắc, men theo con đường mòn, đến tầm bốn giờ chiều thì thời tiết thay đổi, vừa mới nắng rực rỡ mà chỉ trong mấy phút trời đã sấm chớp đùng đùng, mưa to như trút nước.
Đội cứu hộ dừng chân trú mưa tại chỗ, Tịch Mộ Thiên bất chấp lời khuyên nhủ của đội trưởng, tiếp tục tìm kiếm. Càng lên cao mưa càng to, nhiệt độ giảm xuống, mưa như táp vào mặt lạnh đến thấu xương, nhưng chắc chắn không thể lạnh bằng trái tim Tịch Mộ Thiên.
Anh thấy hối hận rồi, rõ ràng bản thân anh hiểu tính cách Hạ Tử Khâm, thế mà không chịu giải thích với cô cho rõ ràng, hối hận vì bận kinh doanh mà lạnh nhạt với cô, vì tối đó ra ngoài gặp Jennifer, anh


Insane