Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 134801

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/801 lượt.

thứ tư cách vô dụng kia. Tôi đã xem tài liệu của Vinh Thị suốt ba ngày trời, bên ngoài tưởng là ngon lành tử tế, năm nào lợi nhuận thật cũng vô cùng nhỏ, bố vợ đã giao quyền hành cho tôi quản lí ắt hẳn hiểu được tác phong làm việc của tôi, Vinh Thị không phải nhà phúc lợi, không phải là nơi nuôi báo cô người khác!”
Tịch Mộ Thiên nhướn mày: “Sao, thật sự không định quay về Vinh Thị à? Bố sức khỏe không được tốt, cậu là con trai độc nhất của nhà họ Vinh, sớm muộn gì cũng phải tiếp quản, đây là trách nhiệm cậu không trốn tránh được đâu, mau cân nhắc đến chuyện qua giúp anh một tay đi!”
“Ai nói em không trốn thoát được? Trừ thằng con trai độc nhất của nhà họ Vinh là em ra, chẳng phải còn có ông con rể là anh sao? Anh thích kiếm tiền, em thích tiêu tiền, chúng ta ai cũng có sở thích riêng mà.” Tịch Mộ Thiên lắc đầu cười: “Nói đi, hôm nay đến tìm anh có việc gì? Là bố đóng băng thẻ tín dụng của cậu hay là cần ông anh rể này ra mặt cho hả?”
Vinh Phi Lân không nhịn được cười: “Vốn dĩ em còn không nghĩ thế, giờ nghe anh rể nói vậy em cũng cảm thấy mình đúng là một thằng công tử nhàn rỗi, nhìn tình trạng của anh hiện giờ em biết sức khỏe của bố không thành vấn đề!”
Vinh Phi Lân đưa trả ly rượu cho Tịch Mộ Thiên:
“Em đi trước đây!”
Sải bước ra cửa lớn, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, Phi Lân quay lại cầm một quả táo ở trên đĩa ném lên rồi đón lấy, đưa vào miệng cắn một miếng: “Anh rể, em có một người bạn viết tiểu thuyết, em đọc bản thảo rồi, cũng được phết, em gửi vào hòm thư của anh, anh đọc xem có thể giúp được không nhé!”
Tịch Mộ Thiên hơi ngẩn người rồi cười bảo: “Bạn gái mới phải không? Sao, dạo này thay đổi khẩu vị à?”
Vinh Phi Lân gãi gãi đầu: “Nói tóm lại là anh cứ giúp em đi, con nhóc ấy viết khá lắm, chỉ thiếu một cơ hội thôi, điều này không hề vi phạm nguyên tắc làm việc của anh mà!”
Nói rồi Vinh Phi Lân vẫy tay và biến mất vào trong bóng đêm.
Tịch Mộ Thiên tắm rửa rồi quấn khăn đi ra thư phòng. Vừa bật máy tính lên liền nhớ tới những điều Phi Lân nói. Tịch Mộ Thiên đăng nhập hòm thư, quả nhiên thấy có mail giới thiệu bản thảo. File đính kèm vừa hiện lên khiến anh không khỏi ngạc nhiên, điều khiến Tịch Mộ Thiên ngẩn ra không phải là cái tên truyện “Tình yêu đang độ chín”, mà là bốn chữ “Thanh Thanh Tử Khâm” trên mục bút danh.
Cái tên này khiến Tịch Mộ Thiên không khỏi nhớ đến “Con mèo say khướt” nọ. Lúc cầm giấy chứng minh thư của cô lên xem, chính anh cũng bất ngờ vì cô lại có một cái tên đầy ý thơ như thế. “Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm [1'>”. Lẩm bẩm cái tên này trong miệng, Tịch Mộ Thiên chợt có cảm giác quyến luyến và nhớ nhung.
[1'> Thi kinh Trung Quốc, đại ý chỉ tình cảm của một cô gái dành cho chàng trai mình yêu mến “Chiếc cổ áo màu xanh anh mặc, vương vấn trong lòng em”.
Tịch Mộ Thiên kéo chuột xuống cuối bản thảo, bên dưới có phần giới thiệu cụ thể về tác giả. Lúc nhìn thấy tên thật của tác giả để là Hạ Tử Khâm, trong lòng Tịch Mộ Thiên bỗng có cảm giác phẫn nộ và khó chịu kì lạ.
Trong ấn tượng của anh, “Con mèo say khướt” kia không hề có tâm địa gì, nhưng “con mèo say khướt” không có tâm địa gì đó vừa mới lên giường với anh xong lại câu được đại thiếu gia của nhà họ Vinh. Nhớ lại việc Hạ Tử Khâm thản nhiên nhận số tiền và quần áo kia, Tịch Mộ Thiên cảm thấy mọi chuyện đều là lẽ dĩ nhiên. Chỉ có điều anh không ngờ “Con mèo say” đó lại cao tay đến thế, hoặc cũng có thể chỉ là một cô gái cùng tên?
Tịch Mộ Thiên lạnh lùng đọc kĩ phần giới thiệu tác giả từng chữ từng chữ lướt qua đầu anh, cuối cùng đến một tia hi vọng xa xỉ cũng tan biến. Anh ngửa người ra ghế, dường như là để xoa dịu sự tức tối và khó chịu trong lòng. Tịch Mộ Thiên châm điếu thuốc lên, tay ấn điện thoại:
“Tiểu Dương, chuẩn bị cho tôi tư liệu tường tận về Hạ Tử Khâm, ngày mai giao cho tôi, nhớ là phải cực kì tường tận đấy!”
Cúp điện thoại, ánh mắt lạnh lùng dừng lại ở ba từ “Hạ Tử Khâm, nên xử lí cô thế nào đây? Con mèo say to gan này?”
Hạ Tử Khâm tắm xong đi ra, không khỏi rùng mình ớn lạnh, ngoảnh đầu lại phát hiện cửa sổ phòng khách chưa đóng, từng cơn gió đêm ùa vào trong phòng mang theo hơi lạnh se se. Vừa ra đóng cửa sổ lại, Hạ Tử Khâm đã nghe thấy tiếng khóa cửa khẽ vang lên. Cô giật mình ngoảnh đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã chỉ sang mười một giờ, chẳng nhẽ là kẻ trộm?
Trong đầu Hạ Tử Khâm hiện lên cảnh tượng kẻ trộm đột nhập vào trong phòng, giết người chặt thành từng miếng, giết trước rồi cưỡng hiếp... càng nghĩ cô càng thấy sợ.
Hạ Tử Khâm chạy trong bếp, tiện tay vớ lấy một cái chảo giơ cao lên rồi đứng ở sau cửa. Cánh cửa vừa đẩy ra, Hạ Tử Khâm đã vung cái chảo đập xuống.
“Á... Cái đầu tôi! Tử Khâm chết tiệt, cậu muốn chết à? Sao lại đập tôi?”
Đây rõ ràng là giọng nói của Mạch Tử mà?
Hạ Tử Khâm cầm một quả trứng luộc nóng hổi chưa bóc vỏ, cẩn thận lăn trên trán Mạch Tử. Mạch Tử rên rỉ: “Á... Cậu nhẹ tay thôi! Đau quá, ối da. Tử Khâm! Cậu dốt thật đấy, nếu là kẻ trộm có ai cần dùng chìa khóa mở cửa không hả trời? Chìa khóa nhà này ngoài tớ v


XtGem Forum catalog