
Tác giả: Cố Tây Tước
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341274
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1274 lượt.
br>Cuối cùng, Thủy Quang nhìn chiếc xe rời đi, khóe miệng nở nụ cười khổ.
Trong hôn lễ của người bạn, Nguyễn Tĩnh đã gặp được Chương Tranh Lam. Cô nghĩ thật trùng hợp, tuần trước vừa mới nhắc đến, hôm nay lại được gặp anh.
Cô là khách bên nhà gái, nghe nói gia đình nhà trai có địa vị rất cao, mời không ít người có tiếng trong thành phố, xem ra Chương Tranh Lam chính là một trong số đó.
Vì chẳng có ai quen biết để bắt chuyện nên Nguyễn Tĩnh cầm cốc rượu mạo muội đến chào hỏi: "Chương sư huynh."
Chương Tranh Lam quay người lại, anh mặc bộ âu phục sẫm màu rất vừa vặn, mái tóc vuốt keo chải ra sau gọn gàng, trông vô cùng anh tuấn và chín chắn. Nguyễn Tĩnh trước đây chỉ xem ảnh của anh, giờ thấy người thật, bất giác nghĩ, đây chắc là kiểu người thích chơi bời hưởng lạc đây mà.
"Cô là..." Anh thấp giọng hỏi.
"Gọi sư huynh đương nhiên là học chung trường với anh rồi." Nguyễn Tĩnh cười, chìa tay ra. "Chào anh, em là Nguyễn Tĩnh."
Chương Tranh Lam bắt tay cô. "Chào cô."
Nguyễn Tĩnh nói: "Năm đó, danh tiếng của Chương sư huynh lừng lẫy khắp trường ."
Chương Tranh Lam cười, nói: "Đó chẳng qua chỉ là lời đồn, càng đồn càng sai mà thôi."
Nguyễn Tĩnh bật cười. "Vậy cũng phải có cái để đồn mới được chứ."
Sau đó, Nguyễn Tĩnh nhìn cô dâu chú rể đang tiến hành nghi thức ở trung tâm hội trường khách sạn, hỏi: "Khi nào sư huynh kết hôn? Chắc cũng sắp rồi nhỉ?"
Chương Tranh Lam nhướng mày. "Sao nào? Muốn giới thiệu đối tượng cho tôi à? Tôi vẫn đang độc thân."
Nguyễn Tĩnh cười. "Thật không? Nhưng những cô gái mà em quen biết, nếu không phải đã đính hôn thì vẫn chưa chào đời."
Chương Tranh Lam bật cười.
Một lát sau, có người đến mời rượu Chương Tranh Lam, toàn là các ông chủ lớn. Nguyễn Tĩnh lặng lẽ trở về chỗ của mình, cô gái bên cạnh xán đến hỏi: "Hi, người vừa rồi nói chuyện với cô... là ai vậy?"
Nguyễn Tĩnh chớp chớp mắt nhìn Chương Tranh Lam, tự nhủ, nhân vật như thế sao còn độc thân được?
Sau khi bữa tiệc cưới kết thúc, Nguyễn Tĩnh từ trong khách sạn đi ra, lại gặp Chương Tranh Lam. Rõ ràng anh đã uống say vì tay mở cửa xe không vững cho lắm. Nguyễn Tĩnh đến gần, nói: "Sư huynh, anh uống say rồi à? Hay là gọi taxi về cho an toàn."
Chương Tranh Lam nhìn thấy cô, cười nói: "Tôi không sao, cô cũng chưa về à? Có cần tôi đưa về không?"
Nguyễn Tĩnh xua tay. "Không cần, em chẳng muốn chết vì tai nạn giao thông đâu." Ngừng một lát, cô nói tiếp: "Sư huynh, em đưa anh về nhé, anh say thế này không lái xe được đâu."
Chương Tranh Lam cũng cảm thấy mình không được tỉnh táo cho lắm, nhưng để con gái đưa về thật chẳng ra sao.
Nguyễn Tĩnh nhận ra sự đắn đo của anh bèn nói: "Em vừa quay lại đây, lâu rồi chưa lượn lờ, có thể lái chiếc Cayenne này của anh nhìn ngắm cảnh đêm của thành phố thì còn gì bằng."
Chương Tranh Lam không nói gì, cuối cùng vẫn đưa chìa khóa cho Nguyễn Tĩnh. "Vậy làm phiền cô, hôm khác tôi mời cô uống trà."
Sau khi lên xe, Nguyễn Tĩnh mới nói: "Uống trà? Được thôi, nhưng mà ngày kia em về nhà rồi, mà trước khi đi em còn phải gặp một người bạn." Nguyễn Tĩnh nửa đùa nửa thật. "Hay là sư huynh mời luôn cả cô ấy đi?"
Chương Tranh Lam ngồi trên ghế, day day huyệt thái dương đau nhức, hờ hững đáp: "Được thôi."
Nguyễn Tĩnh đang lái xe thì chợt nhớ đến Tiêu Thủy Quang, bình thường cô không hay buôn chuyện nhưng lần này lại không kìm được: "Thực ra, người bạn đó của em vẫn còn độc thân, sống ở đây một mình, nếu sư huynh thật sự chưa có đối tượng, hay là em thuận nước đẩy thuyền, giới thiệu cho anh nhé?"
Chương Tranh Lam chỉ cười.
Nguyễn Tĩnh nghĩ, có lẽ mình hơi đường đột rồi.
Chương Tranh Lam nói địa chỉ, sau đó dặn Nguyễn Tĩnh: "Tôi chợp mắt một lát, khi nào đến nơi, cô gọi tôi một tiếng, vất vả cho cô rồi."
"Được, anh ngủ đi."
Chương Tranh Lam nhanh chóng thiếp đi, chưa được mấy chốc, di động của anh đổ chuông. Để tránh làm anh tỉnh giấc, Nguyễn Tĩnh nghe điện thoại giúp anh, không ngờ vừa cầm lên thì điện thoại đã tắt. Nguyễn Tĩnh ấn về trang chủ, không cẩn thận ấn nhầm mục tin nhắn.
Trong đó có một tin nhắn dở dang: Nếu có thể quay lại quá khứ, phải chăng sẽ nguyện ý để đêm hôm đó kéo dài vô tận...
Mỗi ngày làm một việc tốt
Công việc của La Trí dần ổn định, anh hợp tác với người khác mở một văn phòng, trước tiên sẽ nhận một vài đơn hàng nhỏ. La Trí học ngành thiết kế nội thất, mơ ước của anh là trong tương lai, tất cả mọi người, thậm chí cả giới kinh doanh bất động sản đều sử dụng thiết kế của anh.
Thủy Quang nghe xong gật gù hỏi: "Người hợp tác? Vừa mới đến đã có người hợp tác rồi sao?"
La Trí cười, nói: "Lần trước, anh ăn cơm với anh Quốc, anh ấy đã giới thiệu một đối tác rất hợp ý, thế là bọn anh bắt tay vào làm luôn. Em thấy anh có lợi hại không?"
La Trí đúng là rất có bản lĩnh, đến đâu cũng có thể nhanh chóng hòa nhập. Thủy Quang rất chắc chắn về điểm này.
Chương Tranh Lam chần chừ giây lát rồi đứng dậy, nói: "Anh đưa em về nhé?"
Tiể