
Tác giả: Cố Tây Tước
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341297
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1297 lượt.
ẵn trong nhà xử lý qua vết thương rồi túc trực bên cạnh anh cả một đêm.
Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Lâm Giai Giai gọi điện cho cô, nói sáng sớm Edward chạy ra ngoài bị một chiếc ô tô đâm phải, chết ngay tại chỗ. Giai Giai khóc nức nở, Thủy Quang đờ đẫn nghe, rất lâu sau mới hiểu được cô ấy nói chuyện gì.
Khi Thủy Quang ra ngoài, Chương Tranh Lam vẫn đang ngủ. Cô đến nhà họ Lâm, nhìn ông Lâm mang chú chó lớn toàn thân đầy máu đi chôn, so với Giai Giai đau lòng tuyệt vọng thì cô vẫn rất bình tĩnh.
Không phải cô không buồn, có điều quá đột ngột, vẫn chưa biết phản ứng ra sao… Thực sự, chuyện này quá bất ngờ…
Thủy Quang quay lại nhà Chương Tranh Lam lần nữa thì đã sắp trưa. Cô mệt mỏi rệu rã, vốn định đến bệnh viện bởi tay thực sự rất đau, nhưng cô vẫn về đây trước để xem anh thế nào rồi.
Khi Thủy Quang đi vào cửa, Chương Tranh Lam đang ngồi trong phòng khách, lặng lẽ xem ti vi. Nghe thấy tiếng động, anh liền ngẩng lên nhìn cô. Cô thay dép, mệt mỏi nhắm mắt, muốn hỏi anh đỡ hơn chút nào chưa nhưng lại nghe thấy một câu nói khiến toàn thân cô lạnh toát.
Anh nói: “Thủy Quang, chúng ta kết thúc đi! Lừa mình gạt người bao lâu nay cũng khiến anh cảm thấy rất mệt mỏi. Thủy Quang, buổi tối ngủ em sẽ gọi Cảnh Lam, Cảnh Lam… Có lúc anh nghĩ, hay là đi đổi tên?” Anh cười khổ. “Nhưng sau đó nghĩ lại, em sẽ yêu anh chỉ vì anh đổi tên sao? Người em yêu vẫn là “Cảnh Lam”, không phải anh. Có lẽ em không biết… mỗi lần em gọi tên anh, khi gọi đến chữ Lam đều dừng lại một chút… Anh luôn nghĩ, em đang gọi ai? Anh từng nói anh yêu em là đủ rồi, anh chỉ cần khi ở bên cạnh anh, em sẽ cảm thấy vui vẻ… Anh vốn tưởng rằng như vậy là đủ rồi. Anh vẫn luôn muốn đối xử tốt với em, ở bên em đến tận khi đầu bạc răng long… Chúng ta sẽ sinh rất nhiều con, sau đó cùng chứng kiến bọn chúng dần trưởng thành… những điều này anh đều đã nghĩ tới, nhưng điều duy nhất anh quên mất đó là… có thể em không muốn có tất cả những điều anh đã tưởng tượng… Thủy Quang, anh chưa từng khiến em thật sự vui vẻ, có phải không?”
Người không ngủ mới biết đêm dài
Thủy Quang chầm chậm mở mắt, cô mơ thấy ác mộng nhưng khi tỉnh dậy lại bình tĩnh lạ thường. Sau khi tỉnh giấc thì không tài nào ngủ được nữa, nửa năm nay đều như vậy.
Cô còn nhớ nửa năm trước nhận được điện thoại của mẹ, thời khắc đó cô vừa từ nhà Chương Tranh Lam đi ra. Giọng nói của mẹ mơ hồ truyền đến: “Thủy Quang… bố con xảy ra chuyện rồi.”
Người bố vẫn luôn chính trực, nghiêm túc bất ngờ bị cách chức và bị điều tra khiến mẹ cô vô cùng lo lắng, sợ hãi.
Dường như tất cả những chuyện tồi tệ đều xảy ra trong hai ngày hôm đó.
Hôm đó bà đi vào ngồi xuống bên giường của con gái, nhìn chiếc gối đã ướt một nửa dưới má cô, nghe thấy cô nói: “Mẹ ơi, con không sao, con chỉ là… muốn về nhà rồi.”
Con gái bà là người quật cường, khi Cảnh Lam mới xảy ra chuyện cũng không thấy cô mềm yếu thế này.
Thủy Quang ra ngoài gọi điện thoại cho Cảnh Cầm, nói bây giờ cô đang đến chỗ cô ấy, sau đó đi ra đầu ngõ gọi xe. Nhưng gần đến Tết, taxi cực ít, cô đứng đó đợi, chợt nhìn thấy ở cửa đại viện đối diện có người đang leo thang treo đèn lồng đỏ đón năm mới.
Cô nhớ lại Tết năm ngoái dường như mới là ngày hôm qua, chớp mắt một cái đã qua rồi, thật là nhanh. Người đang treo lồng đỏ nhận ra cô, nói với sang. “Thủy Quang, sắp đi ra ngoài à?”
Cô mỉm cười, gật đầu nói “vâng”.
Nói chuyện đôi câu với người hàng xóm, mười lăm phút sau, cuối cùng cũng có một chiếc xe đi đến rồi, Thủy Quang tạm biệt người đó, lên xe đi đến chỗ Cảnh Cầm. Cô đón chiếc xe đẩy của em bé ở dưới lầu một tòa nhà cao tầng, sau đó Tiểu Cầm lại đưa một chiếc túi lớn cho cô. “Bỉm và sữa bột, sữa bột ba tiếng uống một lần, pha bằng nước khoảng năm mươi độ…”
Thủy Quang gật đầu liên hồi. “Mình biết rồi, lần nào cậu cũng dặn nên mình thuộc từ lâu rồi.”
Âu Thiệu Hoa – chồng của Cảnh Cầm đứng ở bên cạnh, lịch sự nói: “Thủy Quang, lại phải làm phiền em rồi.”
“Không sao đâu ạ. Dù sao cuối tuần em cũng không có việc gì làm.”
Sau khi cô về nhà, mẹ bảo cô thi vào một cơ quan nhà nước. Công việc này lương không cao nhưng lại được nghỉ nhiều, một tuần được nghỉ hai ngày rưỡi, mà cô trước nay vốn là người không có nhiều hoạt động giải trí. Con người ta khi nhàn rỗi thường hay suy nghĩ nên cô cũng muốn làm gì đó để phân tán sự chú ý.
Sau khi hai vợ chồng Cảnh Cầm đi, Thủy Quang đắp chăn cẩn thận cho em bé, đứa trẻ mới nửa tuổi nhưng rất ngoan, không khóc không quấy, chỉ duỗi bàn tay nhỏ rồi há miệng cười, khuôn mặt nhỏ nhắn, tròn trịa rất giống Tiểu Cầm hồi bé, cũng có chút giống Cảnh Lam.
Thủy Quang nắm lấy tay cậu bé, hỏi cậu: “Tư Lam muốn đi đâu?”
Tư Lam, cái tên bà ngoại của đứa trẻ đặt, Thủy Quang nhìn nụ cười của em bé càng lúc càng tươi, khẽ giọng nói: “Tư Lam, ông bà ngoại nhớ bác của con nhiều biết bao nhiêu…”
Sau đó Thủy Quang đặt bàn tay nhỏ của cậu vào trong chăn, đẩy cậu đi trên con đường nhỏ sạch sẽ, định đến quầy bán bá