Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Tác giả: Cố Tây Tước

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341289

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1289 lượt.

o ở gần tiểu khu chọn hai cuốn tạp chí rồi mới về nhà. Khi trả tiền, có hai cô bé đi đến, một người trong số đó nhìn thấy Thủy Quang thì đột nhiên bịt miệng lại vẻ rất kinh ngạc, chỉ vào cô rồi nói: “Á, chị… chị rất giống người trên áp phích quảng cáo game mà em chơi!”
Người đi cùng cô bé xấu hổ kéo cô bé lại, nói với Thủy Quang: “Xin lỗi chị, bạn ấy chơi Thiên Hạ đến phát điên rồi…”
Cô bé kia cười, mắng: “Cậu mới phát điên í.”
Thiên Hạ? Thủy Quang thẫn thờ một lát, sau đó cười cười vẻ không để bụng. Cô bé đó vẫn nhìn Thủy Quang và không ngừng lẩm bẩm: “Mình thật sự cảm thấy giống mà.”
Khi rời đi, Thủy Quang còn nghe thấy một câu: “Công ty game đó hình như sắp cho ra Thiên Hạ 2 rồi, thật đáng mong chờ!”
Thủy Quang cúi đầu nhìn bàn tay trái đang đẩy xe, mỗi lần nghĩ đến anh, cơn đau trên ngón tay đã không còn nhưng dường như lại khơi ra từng cơn đau đớn trong tim.
Tư Lam, người cô nhớ đến không phải là Cảnh Lam, mà là anh.
Sẩm tối, vợ chồng Cảnh Cầm đến đón con, bà Tiêu giữ họ lại ăn cơm. Thủy Quang chẳng thấy ngon miêng, nhanh chóng ăn xong rồi bế em bé đi bộ trong sân. Bà Tiêu nhìn theo bất giác lắc đầu, Cảnh Cầm thấy vậy liền gắp đồ ăn cho bà Tiêu, nói: “Dì à, dì đừng lo lắng cho Thủy Quang nữa.”
“… Haizz, cháu không biết đâu, Tiểu Cầm à, con bé này cố chấp lắm.”
Ông Tiêu nhấp ngụm rượu, lạnh nhạt nói: “Được rồi, con cháu tự có phúc của con cháu.”
Âu Thiệu Hoa rót đầy rượu cho ông Tiêu, nói sang chủ đề khác. Bà Tiêu có tâm sự trong lòng, mới ăn được mấy miếng đã buông đũa. Cảnh Cầm thấy vậy thì chỉ biết thở dài một tiếng.
Ăn cơm xong, Cảnh Cầm bảo Âu Thiệu Hoa bế con, còn cô chuyển chiếc ghế dài đến ngồi cùng Thủy Quang dưới gốc cây ở trong sân giống như khi còn nhỏ họ thường ngồi. “Thủy Quang, còn nhớ khi chúng ta còn nhỏ chú? Ăn cơm xong lại ra đây ngồi.”
“Vẫn nhớ.”
“Haizz, quên mất, trí nhớ của cậu là tốt nhất.” Đứa bé ở trong phòng có lẽ không thích bố bế nên vặn vẹo người kêu I I a a, Cảnh Cầm mỉm cười. “Âu Thiệu Hoa bế con lúc nào cũng có thể làm cho con khóc, phục anh ấy thật đấy.”
Thủy Quang cũng nhìn qua đó, khẽ mỉm cười.
Hai người nói chuyện một lát, Tiểu Cầm nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, khẽ giọng nói: “Thủy Quang, cậu từng nói với mình hình như cậu đã thích người khác ngoài anh… Lúc đó mình đã có chút bất ngờ, nhưng thật lòng cảm thấy mừng cho cậu.” Biết cô đang nghe, Cảnh Cầm tiếp tục nói: “Tết năm ngoái, cậu nói anh ấy đến Tây An, muốn đưa anh ấy đi gặp mình nhưng hai hôm ấy mình lại phải đến nhà họ hàng chúc Tết nên không thể gặp được người cậu nói. Sau đó cậu quay lại, mình đến gặp cậu, cậu ôm mình khóc. Trong nửa năm nay, mình bận chuyện kết hôn, bận sinh con, không thể nói chuyện tử tế với cậu… Thủy Quang, vì sao… cậu và người đó… không ở bên nhau nữa?”
Thủy Quang cứ nhìn bóng cây loang lổ dưới ánh trăng. “Có lẽ chỉ là không đủ yêu… nên không thể đi đến cuối cùng.” Cô bỏ ra quá muộn, còn anh… khi tất cả những lời thề thốt hóa thành một câu “kết thúc nhé” thì mọi thứ đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Thủy Quang, cậu có hận anh ấy không?”
Giọng nói của Thủy Quang rất bình tĩnh, trong đêm tối ngày đông lại có chút trống trải. “Không, chỉ có điều, mình cảm thấy rất khó chịu.”
Cô vẫn luôn tưởng rằng, năm đó nghe tin Vu Cảnh Lam qua đời đã là điều đau khổ nhất mà cuộc đời này cô phải trải qua, nhưng hóa ra không phải vậy.
Khi anh lỗ mãng xông vào cuộc sống toàn màu xám của cô, hết lần này đến lần khác khuấy động trái tim mà cô vốn dĩ cho rằng sẽ không còn dậy sóng được nữa. Đến khi cô dần thoát khỏi đầm lầy do chính mình tạo ra, bắt đầu để ý người khác ngoài Vu Cảnh Lam, khi cô tưởng rằng mình có thể có được một chút hạnh phúc, bắt đầu một chút mộng đẹp… thì đâu ngờ rằng, cái gọi là hạnh phúc lại ngắn ngủi như vậy, mộng đẹp lại tan nhanh như vậy.
Có lúc cô muốn xông đến nói với anh, Chương Tranh Lam, cầu xin anh… Nhưng rốt cuộc cô chẳng làm gì cả.
Cảnh Cầm nghe xong, cuối cùng chỉ biết nói: “Quang Nhi, cậu có biết trước đây mình thích cậu nói câu nào nhất không? Cậu nói: “Mình đói rồi.” Cậu luôn dễ đói, sau đó liền ấn bụng kêu đói quá, muốn ăn thứ gì đó.” Cô luyện võ nên phải vận động nhiều, trước nay là người dễ đói nhất trong số bốn người họ. Lúc này Tiểu Cầm lại nói: “Khi đó anh thường để một ít đồ ăn vặt trong túi… Có một lần bị nữ sinh trong lớp tìm thấy kẹo bảy màu, anh bị cười mấy ngày liền. La Trí thì luôn gây chuyện, còn mình luôn muốn vượt qua anh trai… Nếu thời gian có thể quay trở lại thì tốt biết bao.”
Đúng vậy, nếu thời gian có thể quay trở lại thì tốt biết bao.
Cô sẽ nói câu “em thích anh, Vu Cảnh Lam” muộn một chút, cô sẽ không gọi điện cho anh vào hôm đó… Cô cũng sẽ không quen biết Chương Tranh Lam.
Ngày Hai mươi ba tháng Chạp, Tây An có tuyết rơi, khi Thủy Quang tam làm, tuyết đã tích thành một lớp mỏng. Giữa đường nhận được điện thoại của La Trí, nói ngày mai anh sẽ về.
La Trí vẫn ở lại thành phố đó, sự nghiệp của anh ngày càng khởi sắc. Lúc mới đến chỗ cô, anh nói là ở đó có tiền đồ, dù sao


Lamborghini Huracán LP 610-4 t