Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Không Biết

Em Không Biết

Tác giả: Qifu A

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134399

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/399 lượt.

vẻ sôi nổi vui tươi như thường ngày: “Em gọi điện cho anh không phải vì quà sinh nhật đâu nhá! – Hôm sinh nhật, em sẽ mở nhạc hội, anh nhất định phải đến tham gia đã giữ thể diện cho “chính cung” này đó! Nhớ chuẩn bị nhiều bài hát vào, đừng có đến lúc đó bảo hết nhạc hát là em giết!”
Tiêu Giản Đào cười xòa đồng ý hết. Cậu biết trước giờ Moly thích chơi trội, sĩ diện. Đó cũng là một phần tính cách của cậu ấy. Vài năm nay kể từ khi cậu ấy bước chân vào giới, sinh nhật năm nào Moly cũng mở nhạc hội như thế, tiếc rằng trình hát hò chỉ hạng tầm tầm, nên lần nào cũng đều kéo không ít bạn bè có “giọng oanh vàng” đến trợ giúp. Ắt nhiên Tiêu Giản Đào cũng chẳng dám chểnh mảng, luôn đến tham gia khuấy động chương trình.
Hai người lại nói vài câu với nhau, rồi mới cúp máy. Nhìn thời gian cuộc gọi hiển thị trên di động, Tiêu Giản Đào dần dần thất thần. Cậu cũng không nói ra được Moly rốt cuộc có gì không tốt, tính tình vui vẻ thích kết giao bạn bè, quả thật không phải “khuyết điểm”. Chỉ là cậu cứ cảm thấy Moly không hợp với mình, cũng như bản thân không hợp với Moly vậy. Nói thật lòng, cậu cũng không biết bản thân rốt cuộc mong muốn một người như thế nào. Nói không chừng người đó phải trắng trẻo ư? Phải gầy ư? Phải tính tình trầm tĩnh? Phải thấp hơn cậu nửa cái đầu chăng?... Dần dần, trong đầu cậu vẽ nên một bóng hình nọ mà mình vừa gặp qua một lần, cậu tự cười giễu mình, rồi lắc lắc đầu.
****
Mấy hôm nay ngày nào Tiêu Giản Đào cũng dậy sớm đến bên ngoài tòa nhà nhỏ của y tế trường để tập đọc sáng, nhưng không giống như lúc trước chỉ đơn thuần luyện kĩ xảo phát thanh, mà nguyên nhân lớn hơn là muốn đến gặp “người bạn nhỏ” của cậu.
“Này, Quả Cầu Giấy Nhỏ, em có đó không?” Tiêu Giản Đào đứng ngoài cửa sổ gọi.
Cửa sổ tầng hai chợt mở toang ra, xem như là câu trả lời dành cho Tiêu Giản Đào.
Quả Cầu Giấy Nhỏ không thích nói chuyện, chỉ là thỉnh thoảng bị Tiêu Giản Đào hỏi dồn dữ quá, mới bật ra vài câu đơn giản. Tiêu Giản Đào trước giờ không biết mình lại có tính nhẫn nại đến thế, có thể ngày ngày trêu đùa tán gẫu với một cậu nhóc con chưa một lần gặp mặt. Mỗi lần nghe cái giọng bé con trong trẻo hờn dỗi từ tầng trên vang lên, trước mắt Tiêu Giản Đào tựa như xuất hiện một cậu nhóc đang phồng mang trợn má đá vào chân cậu.
Do có người bạn nhỏ này, nên Tiêu Giản Đào gần đây không còn đọc mấy bản thảo kịch truyền thanh thuộc thể loại đam mỹ kia nữa. Cũng chẳng biết cậu mò đâu ra cả đống sách báo thiếu nhi, thực sự là từ “người dẫn chương trình tin tức tương lai” bẻ ngoặt cái thành “Anh Cái Kéo của mục Cối xay gió.”
Nhưng cậu không biết rằng, đương ngồi dưới nền sàn cửa sổ, Lục Tri Thu chẳng muốn nghe mấy thứ đó tí nào. Nếu như Tiêu Giản Đào tiếp tục đọc những câu thoại ướt át tình cảm kia, Lục Tri Thu còn tưởng tượng Tiêu Giản Đào đang thì thầm những lời ngọt ngào ấy với mình. Nhưng giờ cậu chỉ toàn đọc các câu chuyện cổ tích mà con nít mới nghe, thiệt sự khiến anh buồn bực ghê gớm.
Tiêu Giản Đào đứng bên ngoài đọc say sưa, bỗng dưng có một hòn đá nhỏ từ trên trời ném xuống khiến cậu giật nảy mình, rơi trúng đầu cậu đau nhói. Tiêu Giản Đào ngơ ngác ngẩng lên nhìn trời, không biết con chim nghịch ngợm nào bày trò đùa cậu.
“Đừng ngó nữa, là tôi ném đó!” Một giọng lanh lảnh từ cửa sổ truyền ra.
Tiêu Giản Đào mới vỡ lẽ, ra là cậu em Quả Cầu Giấy Nhỏ của mình bày trò. “Quả Cầu Giấy Nhỏ, tại sao lại ném vào anh Cái Kéo thế hả?”
Giờ Lục Tri Thu chẳng buồn sửa cách xưng hô của cậu nữa… Vả lại anh cũng dần dần nhận ra, dùng thân phận “bé con” càng dễ tiếp cận đối phương hơn. Khi anh là bác sĩ Lục, Tiêu Giản Đào tỏ ra lịch sự nhưng mang đầy vẻ xa cách. Vì đối với cậu, anh chỉ là một người dưng, và lần tiếp xúc duy nhất chính là vụ tai nạn bất ngờ hôm nọ. Nhưng khi anh là Quả Cầu Giấy Nhỏ thì Tiêu Giản Đào sẽ cố sức dùng mọi cách để chọc vui anh, vẻ như xem anh là một cậu bé thực sự. Một Tiêu Giản Đào trẻ con như thế khác hoàn toàn so với hình tượng cậu học sinh ưu tú toàn năng trong trường thường ngày. Lục Tri Thu phát hiện, anh chẳng hề ác cảm với một Tiêu Giản Đào thích bày trò, trêu chọc mình thế này.
… Rõ là trúng tà rồi.
Lục Tri Thu dúi đầu mình vào giữa hai gối.
“Tôi không muốn nghe cậu đọc chuyện cổ tích!” Anh tức tối bảo.
“Hả?” Tiêu Giản Đào có hơi bối rối, tay lật giở cuốn cổ tích toàn tập mà mình khó khăn lắm mới tìm được: “Thế em muốn nghe cái gì?”
“Tôi muốn nghe…” Tiếng của Lục Tri Thu càng lúc càng trùng xuống. Anh thực sự cảm thấy xấu hổ vì những lời sắp nói ra… nhưng anh đâu phải là “bác sĩ Lục”, mà giờ chỉ là “Quả Cầu Giấy Nhỏ” mà thôi… cho nên, cũng chẳng sao đâu nhỉ? “Tôi muốn nghe,” anh bấm bụng nói thẳng: “Tôi muốn cậu đọc những chuyện mà trước kia cậu đọc ấy.”
“…”Tiêu Giản Đào ngây người: “Những truyện trước kia, là chuyện gì?” Không phải như cậu đang nghĩ đó chứ?
Lục Tri Thu ngượng đến nỗi nói chẳng tròn câu, giọng vốn đã lanh lảnh giờ lại nhỏ như tiếng muỗi: “Chính là mấy chuyện cậu yêu anh trai, cậu yêu hoàng thượng của cậu, cậu còn yêu đối thủ trên thươn


Snack's 1967