Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Không Biết

Em Không Biết

Tác giả: Qifu A

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134417

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/417 lượt.

cô đã phỏng đoán người khác bằng sự nghi ngờ lớn nhất của mình rồi.
Và đó cũng là tâm lý chung của rất nhiều cô gái trên mạng hiện nay: thuở mới chập chững bước vào giới mạng các cô từng bị lừa gạt bởi những lời dối trá, nên các cô ấy bèn nghĩ rằng trên mạng mãi mãi không có sự thành tâm hay lời thật lòng thật dạ. Bởi vì trong thời gian tiếp xúc với mạng, các cô đã từng bị cười nhạo là quá ấu trĩ, nên các cô cũng bắt đầu học cách chế nhạo sự khờ khạo của người mới. Sau mỗi lần “giám định”, các cô không bao giờ nghĩ đến, đằng sau những nhận xét “giám định” ấy, các cô đã mang theo tâm trạng thoả mãn, gật gù đắc chí của kẻ tự cho rằng mình đứng ngời ngời trên cao đến nhường nào.
Nhìn dòng chữ trên màn hình, y tá nhỏ đã chẳng thể cười được nữa.
Bất luận chất giọng “sẽ làm mình khiếp sợ” theo như đối phương bảo, hay là trình độ học vấn rực rỡ kia, cộng với cái tên và tuổi tác đáng lẽ cô phải hoài nghi từ sớm ấy, cô đều chưa thực sự để tâm qua, chỉ xem đó như lời nói dối ngốc nghếch và vụng về của đối phương. Hơn nữa y tá nhỏ chưa bao giờ tin rằng bên cạnh cô sẽ xuất hiện người chung sở thích, nên cô cũng không hề hoài nghe đến bác sĩ Lục.
Đáng lẽ phải nghĩ ra từ sớm mới phải chứ…
Nhưng tất cả đều tại cô không tin tưởng mà ra cớ sự này.
Trên màn hình, x Dương vẫn nói tiếp: Đúng rồi, cái vở kịch mà bên mình đang làm không phải thiếu hai giọng shota sao? Mình thấy em Nhất Diệp Tri Thu này cũng khá, rất dũng cảm, hợp ý mình đấy.
x Dương: Cậu kéo cô bé đó vào nhóm mình đi nhé.
Là y tá nhỏ chứ không phải băng vệ sinh: Người đó không phải là cô bé.
x Dương:… Hả?
Nhưng y tá nhỏ đã không trả lời nữa.
Cô vớ lấy di động, nhanh chóng gọi cho bác sĩ Lục – trước kia cô để thể hiện sự chu đáo, cô chỉ gởi tin nhắn cho Lục Tri Thu mà thôi, rồi điện thoại kết nối, cô cố lấy bình tĩnh hỏi một câu: “Bác sĩ Lục?... Anh là Nhất Diệp Tri Thu phải không?”
Lục Tri Thu không trả lời. Y tá nhỏ không biết tâm trạng anh bây giờ như thế nào. Là căng thẳng? Hay bình tĩnh? Hoặc chăng đã…. tê dại rồi? Một người trầm tĩnh lại tốt đến như thế, bề ngoài điển trai, học vấn cao, tính tình chín chắn, ngoài khuyết điểm là giọng nói ra thì chẳng chê vào đâu được nữa, thế mà giọng nói lại trở thành chướng ngại lớn nhất của anh. Tối hôm qua, rốt cuộc anh đã dốc hết bao nhiêu can đảm, mới có thể thốt ra tình cảm yêu mến mà anh dành cho Đao Kiến Tiếu?
Nếu như cô có thể tin tưởng Nhất Diệp Tri Thu hơn chút, nếu như cô có thể lo lắng cho Nhất Diệp Tri Thu hơn chút, nếu như hôm qua cô online QQ, có phải đã giúp bác sĩ Lục tránh bị tổn tương rồi chăng?
Khi cô lần nữa cất tiếng, giọng đã pha chút nghèn nghẹn: “Anh… anh đừng căng thẳng, em là em gái Băng vệ sinh của anh nè.” Sau khi thốt ra hai chữ cuối cùng, tay cầm điện thoại, nước mắt cô lăn dài trên má.
Xin lỗi, em đã không tin tưởng anh.
*****
Đã ba ngày Tiêu Giản Đào không nghe được tiếng nói của Quả Cầu Giấy Nhỏ rồi.
Chuyện bắt đầu từ hôm thứ bảy. Cũng như mọi ngày, cậu thức dậy từ sớm trèo tường để đi vào sân sau của toà y tế trường, trong tay cầm xấp kịch bản đam mỹ có tình tiết không quá lộ liễu mà cậu lựa chọn cẩn thận định bụng sẽ đọc cho Quả Cầu Giấy Nhỏ nghe. Nhưng bất kể anh đứng bên dưới có kêu gào cỡ nào, cửa sổ tầng hai vẫn đóng im thin thít.
Bõ công tối hôm trước anh chủ trì buổi nhạc hội mãi đến một giờ, dù bị đứa fan nọ phá hoại tâm trạng, sáng thứ bảy cậu vẫn kiên trì dậy sớm lúc năm giờ đến đây luyện đọc, chỉ để gặp mặt người bạn nhỏ của cậu! Ấy thế mà lại bị cho leo cây!
Không chỉ ngày thứ bảy, thậm chí chủ nhật, thứ hai… suốt ba ngày, cậu đều chẳng gặp được em trai Quả Cầu Giấy Nhỏ mà mình luôn mong nhớ đến.
Đợi đến thứ hai, thực sự cậu không nhẫn nhịn được nữa, bèn vứt toẹt xấp tài liệu xuống đất, thuần thục trèo lên thân cây to ở giữa sân rồi hì hà hic hục leo lên trên… Phù, tuy mấy năm rồi không luyện tập, nhưng xem ra tài leo cây của cậu chưa lụt nghề nhỉ! Đúng là cậu nên leo cây từ sớm, nói không chừng đã có thể trông thấy cậu em Quả Cầu Giấy Nhỏ của mình từ lâu rồi ấy chứ!
Nhưng đợi đến khi cậu leo lên chạc ba của tán cây, tay bám lấy thân cây cố sức nhòm vào cửa sổ tầng hai, thì rầu rĩ phát hiện trong phòng không phải là một phòng ngủ được bày trí ấm áp, trang nhã như những gì cậu đã tưởng tượng. Căn phòng đó chẳng khác gì phòng nghỉ bình thường của y tế trường, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, ngoài ra không còn gì cả. Trống trơn không một hơi người --- Đây đâu giống nơi người ta ở lâu dài chứ.
Tiêu Giản Đào mặt mày ủ rũ trèo xuống, không tìm thấy cậu bạn nhỏ, khiến cậu cứ thơ thẩn thẩn thơ suốt cả buổi học hôm đó. Trong tiết học môn diễn kịch, thầy giáo bảo cậu diễn cảnh sửa xe đạp trên đất trống, cậu nghe thành cưỡi xe mô tô, báo hại cậu ngây ngô đưa chân giả vờ nổ máy đạp số, rồi vò vò ga, trên giữa chỗ trống xoay hai vòng, thầy giáo thấy thế liền sầm mặt bảo dừng ngay.
Cậu cũng nhận ra tâm trạng mình không tốt, ắt là do mất đi một người bạn nên cảm thấy hụt hẫng chăng. Nhưng cậu cũng thực sự lo lắng