Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Không Biết

Em Không Biết

Tác giả: Qifu A

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134405

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/405 lượt.

thế giới này có biết bao nhiêu người không biết người khác không vỡ giọng được, chỉ là Tiêu Giản Đào đã nói thẳng ngay trước mặt Lục Tri Thu mà thôi. Đó như một câu chú nguyền, đánh tan nỗi tự ti tự than thân trách phận trong tiềm thức của Lục Tri Thu, đánh tan bức tường pha lê mà anh dựng nên trong tim mình. Rốt cuộc là tự khi nào, mà anh luôn mang ý nghĩ “người khác chắc chắn sẽ trố mắt sửng sốt trước giọng nói của mình? Rốt cuộc bắt đầu từ bao giờ, anh nghĩ rằng trong mắt người khác mình mãi mãi chỉ là “kẻ yếu”, tình cảm mà người khác dành cho anh chỉ là thương cảm hoặc tội nghiệp thôi? Rốt cuộc tự bao giờ, anh bắt đầu dùng cách xoá tan sự tồn tại của bản thân để tiếp cận đối tượng mà mình đem lòng yêu mến?
Lục Tri Thu luôn nghĩ rằng khuyết điểm của mình là ông trời đã bỏ rơi anh, nghĩ rằng tất cả mọi người đều sẽ không chấp nhận anh, nghĩ rằng tất cả mọi người đều đối xử dè dặt với anh. Nhưng thực tế đó chỉ là cái gông xiềng mà anh trói buộc bản thân mà thôi.
Anh đã hiểu rồi, đã hoàn toàn hiểu rồi.
Anh đặt mình vào vai trò kẻ yếu, thế thì anh mãi mãi vẫn chỉ là kẻ yếu. Anh nghĩ rằng giọng mình là khuyết điểm khiến anh không cách nào mở miệng nói được, thế thì nó mãi mãi vẫn sẽ là khuyết điểm. Anh nghĩ rằng tình cảm mình dành cho Tiêu Giản Đào chỉ có thể cất giấu trong tim, thế thì nó mãi mãi vẫn sẽ chỉ nằm trong con tim anh.
Sự tổn thương của Đao Kiến Tiếu trên YY đối với anh chỉ là nhất thời, nhưng sự trốn tránh anh dành cho giọng nói của mình lại là mãi mãi.
Nếu như anh không thể thoát khỏi ám ảnh tâm lý này, thì còn tư cách nào để nói tiếng yêu cơ chứ.
Tiêu Giản Đào không biết anh là ai, thế thì đi bảo cậu ấy biết.
Đao Kiến Tiếu không biết trên đời này có người không thể vỡ giọng, thế thì để cậu ấy thông qua bản thân anh, biết được chuyện này vậy.
Anh dấn bước đầu tiên, thì theo sau đó sẽ là bước thứ hai, bước thứ ba, bước thứ tư… và bước chân anh sẽ mãi tiếp tục bước đi dù đó có là điểm cuối cùng.






Đao sama, bây giờ cậu đã biết hay chưa?
Khi bước ra khỏi phòng y tế, Tiêu Giản Đào cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng. Bác sĩ Lục không chỉ giúp cậu chích kim mà sau đó còn tận tay rút kim và đặt bông gòn lên, chứ không mượn y tá làm giúp.
Nhìn ngắm ngón tay thon dài trắng mịn của bác sĩ Lục cách lớp bông gòn ấn trên tay cậu ngay chỗ mũi kim chích, Tiêu Giản Đào cảm thấy cả con tim mình như bay bổng cả lên. Tuy rằng bác sĩ Lục nhấn chỗ vết thương hơi đau tí, Tiêu Giản Đào cũng không rên rỉ một tiếng.
Sau đó bác sĩ Lục còn cẩn thận viết cho cậu một mẩu giấy, bảo cậu sau khi về ký túc xá uống thuốc đúng giờ, uống nước nhiều, nhất là hàng ngày cứ mười một giờ phải đi ngủ, tuyệt đối không được thức khuya.
Lời của Lục Tri Thu nói nghe thì đơn giản, nhưng Tiêu Giản Đào hoàn toàn không làm được chuyện mỗi ngày đi ngủ sớm. Tuy cổ họng khó chịu, nhưng hàng ngày cậu vẫn chỉnh lý tài liệu dành cho cuộc thi, và lại dù có nằm trên giường, cũng cứ luôn miên man nghĩ ngợi lo lắng chuyện lỡ cổ họng mình không thể hồi phục sẽ ảnh hưởng đến cuộc thi.
Cậu lật tới lật lui mảnh giấy suốt buổi trời, cuối cùng chụp hình nó đó đưa lên weibo.
CV Đao Kiến Tiếu: (chia sẻ hình ảnh) Anh bác sĩ không nói được ở phòng y tế trường lợi hại quá đi. Mình bị viêm họng đến tái khám, ảnh vừa nhìn một cái bèn biết đêm qua mình hai giờ mười lăm mới đi ngủ… Tiến sĩ bây giờ đều lợi hại vậy ư? (Hôm nay 09:20)
Phản hồi 1: Wow! Rốt cuộc đã được thấy bút tích của anh giai bác sĩ rồi QAQ!
Phản hồi 2: Ngóng đến dài cả cổ luôn, không ngờ sama thực sự đăng giấy nhắn của bác sĩ lên!
Phản hồi 3: Chữ đẹp! (Ngó nét chữ như gà bới của mình mà khóc ròng)
Phản hồi 4: Em muốn làm fan não phẳng của anh giai bác sĩ! Viết chữ trên giấy khám bệnh thiệt là dễ thương quá đi à!
Phản hồi 5: …. sinh viên ngành y nước mắt lã chã….
Phản hồi 6: So với anh bác sĩ trường, các bác sĩ trước kia đều là đồ cùi bắp hết!
Phản hồi 7: cùi bắp +1
Phản hồi 8: cùi bắp +2
Phản hồi 9: cùi bắp +3
Ngồi ngoài hành lang, Tiêu Giản Đào cắm đầu hăm hở lướt weibo.
Có nhiều lúc fan cũng ngộ nghĩnh lắm, tuy thỉnh thoảng cũng có vài fan suy tưởng những chuyện khá là kì quái, nhưng đa số vẫn mang đến vô số niềm vui cho cậu, khiến tâm trạng và thể xác cậu đều cảm thấy thoải mái đi rất nhiều. Mấy hôm trước khi cậu kể về chứng viêm họng của mình trên weibo, vượt ngoài dự đoán của cậu, các fan gởi đến cậu gần cả ngàn lời chúc tốt đẹp nhất. Thứ tình cảm thắm thiết ấy khiến cậu rất lấy cảm động, liền cập nhật thêm vài status, cảm ơn tấm lòng quan tâm của họ dành cho cậu.
Thuở đầu khi mới bước vào giới lồng tiếng trên mạng, cậu đơn giản chỉ là muốn trui rèn năng lực của mình. Nếu như không có sự ủng hộ từ các nàng fan dễ thương này, cậu cũng không thể tiếp tục lưu lại nơi này, và có niềm vinh dự như ngày hôm nay. Tuy giới này có ném đá có gây chiến, nhưng thứ tình cảm ủng hộ nồng nhiệt của các fan đối với CV khiến cậu mãi không sao từ bỏ được.
Tiêu Giản Đào


Teya Salat