
Tác giả: Qifu A
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134386
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/386 lượt.
o thao nói về sự lo lắng của cậu dành cho Quả Cầu Giấy Nhỏ: “Còn nữa, sao em lại có thể gạt anh Cái kéo cơ chứ? Anh đi dò hỏi rồi, Lục Tri Thu là tên của bác sĩ trong phòng y tế. Người ta là người lớn, chứ không phải một cậu nhóc. Rốt cuộc em là ai, tại sao lại mạo nhận tên của bác sĩ? Hơn nữa trước kia anh cứ mãi quên hỏi em, giờ mới hơn năm giờ sáng, sao em lại xuất hiện trong tòa y tế trường hả? Em là cậu nhỏ chạy ra ngoài rông chơi hay là con của gia đình nào?”
Tiêu Giản Đào một mạch tuôn ra cả đống câu hỏi. Nhưng Quả Cầu Giấy Nhỏ vẫn chỉ như mọi khi, không mở miệng nói gì nhiều, chỉ đợi câu hỏi xong hết một lượt, mới nhẹ nhàng đáp một câu: “Xin lỗi, đã khiến cậu lo lắng rồi.”
Người ngồi dưới ô cửa sổ, lưng dựa tường, tưởng tượng ra nét mặt sốt ruột xen lẫn vui mừng của Tiêu Giản Đào, khóe miệng cũng khẽ cong, ra là… mình bỏ đi khiến cậu ấy bận tâm đến thứ ư? Nhưng ắt chỉ là sự lo lắng dành cho cậu bạn nhỏ mà thôi.
Rất nhanh, nụ cười khẽ ấy liền tắt ngắm, người ngồi dưới bục cửa sổ như quyết tâm điều gì đó, bờ môi mím chặt lại.
Tiêu Giản Đào đứng bên dưới nghe thấy lời xin lỗi của Quả Cầu Giấy Nhỏ, ngập ngừng nói vài câu xen lẫn chút lúng túng. Cậu cũng biết không nên tranh cãi gì với một đứa trẻ, chỉ là nhất thời lo lắng nên mới nói nhiều như thế. Hơn nữa có hơi kì lạ là, cậu cứ cảm thấy giọng nói này rất đỗi quen thuộc, như từng nghe ở nơi nào khác rồi ấy…
Chắc là do cậu nghĩ ngợi nhiều rồi, cậu cứ luôn băn khoăn về chuyện em Quả Cầu Giấy Nhỏ, nên mới cảm giác đã nghe ở nơi nào khác chăng?
Tiêu Giản Đào cúi đầu ngó chăm chăm mảnh đất dưới chân mình, suy nghĩ hồi lâu, sau cùng mở miệng bảo: “Quả Cầu Giấy Nhỏ, em với anh Cái kéo cũng đã quen biết lâu như thế, nhưng hai ta vẫn chưa gặp mặt lần nào hết! Em có thể từ tầng hai thò đầu ra cho anh nhìn gương mặt em không?”
Lần này, xung quanh bao trùm trong im lặng, không có tiếng trả lời.
Tiêu Giản Đào chẳng dễ dàng chịu đầu hàng, cậu thoáng ngẫm nghĩ rồi đổi cách nói khác: “Nếu.… nếu em sợ không dám thò đầu ra cũng được. Dù sao chỗ đó cũng cao thế kia, nhỡ em ngã xuống thì chẳng hay chút nào. Vầy đi, anh sẽ trèo lên cây để nhìn em, được không?”
Vượt ngoài dự đoán của cậu, lần này câu trả lời rất nhanh và dễ dàng: “Ừm.”
Đây đây đây… đây nghĩa là đồng ý cho anh trèo lên cây để gặp mặt Quả Cầu Giấy Nhỏ của anh sao? Quả Cầu Giấy Nhỏ trông như thế nào nhỉ? Chắc là một cậu bé e thẹn và dễ thương chăng? Có khi nào nhóc ấy có một đôi mắt to tròn, đầu để mái ngố đáng yêu, mặc bộ quần áo nhỏ nhắn xinh xắn, và miệng thì mút ngón tay không? Khi trông thấy cậu, có khi nào sẽ hồi hộp đến độ khóc hét lên?
Tiêu Giản Đào lo sợ Quả Cầu Giấy Nhỏ sẽ đổi ý, bèn mau chóng đặt tại liệu xuống đất, tay vỗ bộp bộp, rồi nhún người nhảy phóc lên cây, thoăn thoắt trèo lên trên.
Chuyện trèo cây này trước lạ sau quen ấy mà, hơn nữa so với lần trước một mình trơ trọi trèo lên thì lần này có động lực hơn nhiều. Hễ nghĩ đến có một cậu em trai mũm mĩm xinh xắn đang đợi cậu ở bên trên, động tác của Tiêu Giản Đào càng trở nên nhanh nhẹn hơn.
Chỉ là cao đến tầng hai thôi, nên không đến vài phút, Tiêu Giản Đào đã ung dung trèo đến chỗ bên ngoài cửa sổ tầng hai rồi.
“Này Quả Cầu….” Câu chào vui tươi chưa kịp thốt tròn câu, bóng dáng của người xuất hiện bên trong cửa sổ tầng hai vượt ngoài dự đoán của cậu, khiến vẻ mặt cậu gần như đông cứng lại.
… Tại sao, bác sĩ Lục lại có mặt ở đây?
… Tại sao, Quả Cầu Giấy Nhỏ của cậu biến mất rồi?
Nhìn cảnh Tiêu Giản Đào ôm cành cây sửng sốt ngó mình trân trối bằng nét mặt ngốc không thể tả, tâm trạng Lục Tri Thu tốt đến nỗi anh bèn nhoẻn cười tặng cậu.
Đây là nụ cười đầu tiên Lục Tri Thu dành cho Tiêu Giản Đào, thật là dịu dàng, và xinh đẹp làm sao. Trong ánh nắng ban mai vào sớm tinh mơ năm giờ, gương mặt anh ngời sáng như được phủ bởi một màn voan mỏng được dệt bởi những vạt nắng vàng.
Tiêu Giản Đào chưa từng trông thấy nụ cười của Lục Tri Thu, nhưng đã từng âm thầm tưởng tượng qua biết bao nhiêu lần, nhưng tất cả tưởng tượng ấy cộng lại đều không bằng một góc nụ cười chân thật của anh bây giờ.
“Chính thức tự giới thiệu một lần nhỉ?” Tiêu Giản Đào kinh ngạc nhìn tiếng nói trẻ con mà cậu hằng quen thuộc được thốt ra từ miệng của Lục Tri Thu: “Tôi là fan của cậu, Nhất Diệp Tri Thu.”
Rồi anh thoáng dừng lại, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
“Đao sama, bây giờ thì cậu đã biết, có người cả đời cũng không vỡ giọng được chưa?”
“Đao sama, bây giờ thì cậu đã biết, có người cả đời cũng không vỡ giọng được chưa?”
Trong giây phút nghe thấy câu hỏi này, Tiêu Giản Đào chợt đâm ra ngỡ ngàng. Quá nhiều thông tin dồn dập đổ về trong não cậu, khiến đầu cậu lập tức rơi vào trạng thái “treo máy”, hoàn toàn chẳng còn cách nào xử lý những thông tin phức tạp ấy.
Bác sĩ Lục biết nói chuyện?
Bác sĩ Lục là Quả Cầu Giấy Nhỏ?
Chính là cậu bé Quả Cầu Giấy Nhỏ cứ năm giờ sang nghe cậu tập luyện, dùng giọng nói lanh lảnh bảo rằng không muốn nghe truyện cổ tích mà muốn nghe kịch đam mỹ đấy ư?
Trong khoảnh khắc ấy,